Người đàn bà của gió mưa- 3

Tháng Chín 28, 2009 at 8:48 sáng 30 bình luận

(Rút từ tập “Chân dung của ruợu)

III

Khoá 3 Trường viết văn Nguyễn Du (1986-1989) quy tụ khá nhiều anh tài văn chương, đây là lứa nhà văn hậu chiến đóng góp nhiều tên tuổi lớn cho văn đàn Việt Nam. Bảo Ninh viết “Nỗi buồn chiến tranh” cuốn sách thật sự đưa văn học Việt ra khỏi biên giới đất nước tại chính ngôi trường này. Anh TLinh 3Nhà văn Thùy Linh

Không biết chính xác bao nhiêu phần trăm, tôi nghe kể Thuỳ Linh đã đóng góp một phần nhất định vào thành công của cuốn sách. Chỉ duy nhất Linh là người được đọc những trang bản thảo đầu tiên với những góp ý bạn bè chân thành. Cũng chính Linh là người đặt niềm tin vào cuốn sách. Và nữa, Linh là nguồn cảm hứng thậm chí là nguyên mẫu nhân vật trong đó. Tất cả chỉ là lời đồn. Có khá nhiều lời đồn đại về quan hệ của hai người. Tôi vinh dự tự hào được chơi thân với cả hai, không hề để tâm đến những đồn đại ấy chỉ có thể khẳng định một điều, đến tận bây giờ họ vẫn dành cho nhau sự tôn trọng bạn bè tuyệt đối.

Dạo học ở trường, Linh là một khuôn mặt nổi bật. Cũng phải thôi, cái giải nhất văn chương kia ở vào thời điểm ấy là mơ ước khao khát của bất cứ người cầm bút nào. Dạo đó giải thưởng là những giá trị tuyệt đối, là thước đo chuẩn xác tài năng chứ không nhiễu nhương loạn lạc giải thưởng như bây giờ. Khi nhập trường được khoảng một năm thì cuộc hôn nhân của Linh tan vỡ. Cũng vẫn là lời đồn, thời gian này Linh uống rượu rất ghê. Lâm vào hoàn cảnh ấy, người biết uống mà chay tịnh quay mặt với rượu mới là sự lạ. Tính Linh tôi quá rành, định làm điều gì thì quyết làm bằng được, miễn ai gàn. Nết uống rượu cũng vậy luôn có chủ kiến, đã không uống thì đừng ai ép nhưng cơn lên thì thôi rồi, Linh đã thích thì bất chấp, khối đấng nam nhi phải khóc thét. Tôi quý cái nết ấy nhưng đôi khi cũng phát phiền. Trong hồi ức rượu của tôi với Linh, không dưới ba lần cái thằng dám vỗ ngực cây đa cây đề làng “tửu” là tôi cũng phải chắp tay vái chào thề cạch đến già không dây với “tặc tửu” ấy nữa, đó là những lần Linh say quên trời quên đất. Nhưng đó cũng là những lần gắn với những kỷ niệm buồn thảm của Linh. Chuyện cũng nói sau. Khi biết tôi viết về Linh, nhà văn Nguyễn Như Phong thè lưỡi, rùng mình bảo: “Dạo còn ở báo, ông biết không, cái Tuệ (tên thật của Linh là Trần Nguyệt Tuệ) nó uống ruợu bằng bát sắt.”. Tôi cười cười xác nhận. Cách đây vài năm, tôi bám càng Linh đi thăm thuỷ điện Sơn La cùng với đoàn của cựu phó thủ tướng Ngô Xuân Lộc. Anh Lộc là người yêu quý dân văn hay đãi đằng văn nhân kể cả thời còn đương chức. Anh đặc biệt quý Linh. Cùng đoàn có anh hùng lao động Trần Thọ Chữ. Lúc đó tôi chưa bị bệnh vẫn uống hung hăng như một gã trai tập uống. Cả anh Chữ và anh Lộc đều là những người gắn bó từ thuở ban đầu với thuỷ điện Hoà Bình. Hôm đó anh Chữ bắt Linh phải uống thật nhiều. Anh Chữ bảo tôi: “Con bé này cao thủ lắm, dạo học Nguyễn Du lên Hoà Bình dùng mỹ nhân kế, chỉ có uống rượu mà xây được nhà.”. Mãi rồi tôi cũng vỡ chuyện. Chả là ngày đó Thuỳ Linh cùng Đỗ Quang Hạnh đi thực tế thuỷ điện, tíu ta tíu tít nâng lên đặt xuống được các ông anh quý mến hết mực. Sau đó Tổng công ty Sông Đà hảo tâm hỗ trợ nhà trường xây cho học viên một dãy nhà ở. Tất nhiên anh Chữ nói đùa nhưng cũng không thể không tính công “uống ruợu” của Linh góp phần vào đấy. Mà ngày đó cái sự uống ruợu đâu được đàng hoàng như bây giờ, phải vụng phải trộm vì đang có lệnh cấm ruợu. Sự thật của việc xây nhà này là do tình yêu văn chương của một đơn vị kinh tế lớn nhất nhì đất nước dạo đó. Không chỉ vật chất, đơn vị này còn đóng góp cho văn học nước nhà nhiều nhà văn sáng giá như Nguyễn Lương Ngọc, Tạ Duy Anh, Giáng Vân…

Sau này đôi khi rỗi rãi, Linh có kể cho tôi nghe về cuộc hôn nhân đầu. Tiệt không một lần thấy Linh ca thán nói xấu người chồng cũ như nhiều người ở vào hoàn cảnh ấy, không chỉ nói xấu, thậm chí họ còn tranh giành nhau đủ thứ từ tài sản đến con cái để rồi gieo vào nhau thù hận đến hết đời mãn kiếp. Không nói nhiều nhưng tôi cũng mang máng hiểu về cuộc chia tay của họ, cứ nhìn chàng cựu con rể luôn đi lại như người ruột thịt, tham dự vào mọi sự trong gia đình từ lễ tết đến việc hiếu việc hỉ và quan hệ thân thiết của Linh với những người nhà chồng là đủ biết. Sau cuộc hôn nhân đổ vỡ đó, tôi nghe nói Linh có trải qua một vài cuộc tình đâu như cũng thề non hẹn bể nhưng chẳng đi đến đâu. Trong chuyến đi học ở nước Nga, Linh gá nghĩa chồng vợ với một họa sĩ trẻ. Họ sống với nhau đến bây giờ.

Việc học hành của Linh ở trường khá suôn sẻ nhưng quan hệ với cơ quan báo chủ quản lại không đơn giản như vậy. Khi Linh vừa tốt nghiệp thì nhận được một thông báo bất khả kháng, hoặc thôi việc ra khỏi lực lượng hoặc liên hệ chuyển công tác ngay. Dạo đó không riêng gì báo Công an nhân dân, cả nước đang có một đợt giảm biên chế toàn diện. Tất nhiên với những việc loại này hẳn phải có những lý do nào đó. Có thể do Linh đi học nên không đảm bảo được công việc như những phóng viên khác. Hoặc giả năng lực viết báo của Linh kém dù khả năng văn chương là điều không thể nghi ngờ. Còn có bao nhiêu lý do khác nữa mà chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu. Việc Linh bị loại thải khỏi báo cũng là chuyện bình thường như bất cứ một viên chức nào khác ở bất kỳ cơ quan nào nhưng thực sự là một cú sốc với cô gái trẻ. Nếu như cuộc đổ vỡ hôn nhân có thể chỉ coi là một tai nạn hoàn toàn có cơ sửa chữa thì cú thôi việc này lại là một đòn giáng chí tử vào cái sự nghiệp đang mở ra mênh mang với Linh, nó đã thật sự khép lại mọi mơ ước, mọi dự định, nó kết thúc một đoạn đời không thể nói là không hạnh phúc.

Linh choáng váng mất một dạo. Choáng váng nhưng không có nghĩa buông xuôi, về một tờ báo nào đó làm phóng viên văn nghệ là điều không mấy khó khăn nhưng Linh không muốn, Linh quyết định thi tuyển vào trường Đại học viết văn M. Gorki dù trước đó cô đã từ chối dự tuyển khi chỉ tiêu được phân về trường. Thực sự thì Linh không muốn du học chút nào, nhưng cũng không còn cách chọn lựa nào khác. Linh trúng tuyển. Chuyến đi ngoài dự kiến này đã đưa Linh đến với nước Nga và làm thay đổi toàn bộ cuộc đời cô.

Sau này người đọc bắt gặp trong nhiều truyện ngắn của Thùy Linh cái cảm giác đau xót của một người tha hương bất đắc dĩ. Nước Nga gần như là cái đích vào thời điểm ấy để Linh chạy trốn. Chạy trốn điều gì có lẽ chỉ mình Linh biết nhưng may mắn thay cái sự bất đắc dĩ ấy đã đưa Linh đến một chân trời mới đầy tươi đẹp. Ở đó dẫu Linh phải chịu vô vàn thiếu thốn gian khổ vì cô ở vào phải một thời kỳ đen tối nhất của nước Nga khi chính quyền vô sản sụp đổ nhưng bù lại Linh đã thu nhận được những điều quý giá không phải ai cũng có được. Đây là những dòng viết của Linh trong một bài báo vĩnh biệt người thầy yêu quý: nhà văn Marial Tktrôp, người đã dịch nhiều sách văn học Việt nam sang tiếng Nga khi ông từ giã cõi đời hơn chục năm sau khi Linh rời nước Nga: “Một người bạn lớn của nhiều nhà văn Việt nam đã lặng lẽ ra đi…Còn tôi, tôi đã xa Thầy kể từ năm 1995, ngay sau khi tốt nghiệp trường Gorki về nước vì chưa có dịp nào quay lại nước Nga để diện kiến Thầy. Ngày ấy, khi đi qua cửa khẩu tại sân bay Sêrementrevơ, nhận lại quyển hộ chiếu từ tay cô gái Nga xinh đẹp mặc quân phục biên phòng, tôi nhìn cô ta mỉm cười và nói khẽ “xin từ biệt”. Cô gái cũng nhìn tôi mỉm cười, nụ cười hiếm hoi dành cho người Việt mỗi lần đi qua nơi đó. Thực lòng lúc ấy tôi không vui vì sắp được trở về, nhưng cũng chẳng buồn khi phải chia tay với một nơi mà tôi đã gắn bó suốt 5 năm tuổi đời đẹp nhất của mình. Lòng tôi không kịp hiểu những gì sẽ đến…Thốt nhiên tôi buột miệng ra từ ấy trong giây phút ấy. Mười một năm sau tôi không được nhìn thấy người Thầy mà tôi vô cùng yêu quý cùng với nước Nga. Đến bây giờ vẫn chỉ hy vọng một ngày nào đó quay lại như là sự trở về. Và mảnh đất ấy vẫn đang đồng hành cùng cuộc đời tôi hiện tại. Vẫn luôn luôn là miền cảm hứng vô tận mỗi khi cầm bút viết, dù là viết bất cứ cái gì. Và giây phút này, tôi mới thực sự nói với Thầy: “Thầy ơi, xin từ biệt”…”

Một đoạn thư ngắn nhưng nói lên đầy đủ không chỉ riêng tình cảm của Linh với người thầy kính trọng, đó còn là toàn bộ tình cảm cũng như tất cả những gì Linh suy nghĩ về nước Nga. Có rất nhiều điều đáng nhớ về nước Nga nhưng có một kỷ niệm không bao giờ quên. Đó là kỷ niệm về người mẹ. Năm 1994, Linh học thêm khoá đào tạo sau đại học một năm. Hôm ấy Linh trở nên bồn chồn khác thường và mơ thấy mẹ. Linh cảm một điều gì đó rất hệ trọng sẽ xảy ra, Linh quyết định bay trở về nước. Không có tiền đã đành, khoá học đã bắt đầu, nội quy rất nghiêm ngặt phải là cấp hiệu trưởng mới có quyền cho phép nghỉ. Linh cày cục vay đủ tiền vé, thuyết phục hiệu trưởng bằng cách nói là mẹ ốm nặng sắp mất mới được đồng ý. Phải mất mấy ngày sau Linh mới trở về được đến nhà ở làng Ngọc Hà. Đang đi trên đường làng, Linh thấy anh trai và chị gái của mình đeo khăn tang. Linh cảm của Linh đã đúng, mẹ cô vừa mất đột ngột vì căn bệnh tim trước đó hai ngày. Kể lại chuyện này Linh bảo đất Nga thật linh đã mách bảo cho cô biết đường về gặp mẹ. Nhiều lần Linh muốn quay trở lại nước Nga một chuyến nhưng vẫn chưa thực hiện được. Nước Nga với Linh bây giờ chỉ còn là hoài niệm nhưng nó luôn tồn tại trong những sáng tác của Linh.

Sau truyện ngắn đầu tay thành công vang dội, công việc viết lách của Thùy Linh chững lại. Thi thoảng Linh có cho ra mắt một truyện ngắn nhưng cũng không mấy ấn tượng. Khoảng 10 năm sau, tức là khi Linh đã mãn khoá trường M. Gorki trở về nước năm 1995, Linh mới cho ra tập truyện ngắn đầu có tựa “Niệm khúc thiên nga”, vẫn là một Thuỳ Linh mượt mà ấm áp, mang mác nỗi buồn day dứt của kiếp người nhưng thực sự nó không mang lại tiếng vang đáng kể. Khi tôi về làm cùng Linh, chủ yếu công việc sáng tác của Linh tập trung vào kịch bản. Giai đoạn này Linh làm được một số kịch bản như “Cảnh sát hình sự”, “Đường đời”, “Mùa lá rụng”, “Những ngọn nến trong đêm”…Công việc làm phim có những bận rộn rất đặc thù nhưng lấy nó làm lý do để biện minh cho việc không viết được văn là khó thể chấp nhận. Những tưởng nghiệp văn chương của Linh sẽ lụi tắt như một số hiện tượng loé sáng như sao băng rồi vĩnh viễn biến khỏi văn đàn thì bất chợt Linh dồn dập cho ra đời những truyện ngắn một lần nữa mang lại những thành công vang dội, đặc biệt là truyện ngắn “Gió mưa gửi lại”. Liên tiếp Linh đoạt giải cao nhất của tạp chí Văn Nghệ Quân đội (2001-2002) giải thưởng Hội Nhà văn Việt Nam (2004).

Hiếm có nhà văn nào trong đời viết văn lại đoạt được ba giải thưởng lớn nhất (có thể coi như giải thưởng quốc gia như giải báo Văn nghệ, Văn nghệ Quân đội, Hội nhà văn Việt Nam) như Thuỳ Linh. Tôi vẫn nói đùa Linh đạt “Tam nguyên”, thật không còn kể được mức tham lam ăn hết cả phần của thiên hạ. Là người gần gũi Linh tôi cũng phải ngẫm nghĩ mãi mới lý giải được vì lẽ gì lần trở lại này Linh lại có thể bứt lên để viết được những truyện ngắn xuất sắc như vậy. Và sự thật là một nỗi đau khó vượt qua được của Linh. Tất nhiên đó chỉ là những suy luận chủ quan của tôi.

Linh chỉ viết được bằng những trải nghiệm của mình. Đó là sự thật. Khi tôi về nhận công tác tại Hãng phim, Linh đã ba tám tuổi. Thời điểm này người chồng hoạ sĩ của Linh đã từ nước Nga trở về Hà Nội công tác. Đây cũng là giai đoạn Linh khao khát nhất có được một đứa con. Giữa năm 1997 Linh mang thai. Khao khát làm mẹ bấy nay khiến Linh như biến đổi thành con người khác, hồn nhiên, tươi vui thậm chí còn có phần nhí nhảnh khác thường. Một đứa con gái! Kết quả siêu âm khiến Linh vui sướng vô bờ. Nhiều người thân của Linh, đồng nghiệp, bạn bè đều mừng cho Linh. Chuyện sinh con đẻ cái là chuyện bình thường của bất cứ người phụ nữ nào đối với Linh lại là chuyện hệ trọng vì tuổi tác muộn mằn một phần, phần nữa là những khó khăn về cơ địa. Nhưng không ai có thể ngờ số phận lại một lần nữa giáng lưỡi búa oan nghiệt xuống đầu Linh. Khi thai nhi được gần bẩy tháng, Linh bị một cơn chấn động buộc phải đẻ non và bất hạnh thay đứa con gái sẽ là niềm hạnh phúc tuyệt diệu của đời Linh, nó sẽ biến cải mọi nỗi buồn của Linh khiến Linh trở thành một người đàn bà quy luật theo đúng nghĩa sinh tồn, đã từ bỏ Linh ra đi.

Hôm ấy vợ chồng tôi đã vào bệnh viện và cố kiễng chân để nhìn qua cửa sổ cái sinh thể bé bỏng đang dần từ bỏ cuộc đời . Một sinh thể thiếu sinh khí vì non tháng trong suốt, hình như bàn tay bé nhỏ khẽ động đậy, mắt tôi nhoà đi và buột ra lời dòng chữ Linh đã chua đằng sau bức ảnh của nhân vật Nguyên: “Mặt trời của mẹ.”.

Đây là nỗi đau lớn nhất trong mọi nỗi đau của đời Linh. Và những truyện ngắn liên tiếp ra đời sau đó. Linh đã cầm bút bằng chính nỗi đau không thể hàn gắn của mình.

(Còn nữa)

Entry filed under: Chân dung.

Gió làng Kình- 11 Gió làng Kình- 12

30 bình luận Add your own

  • 1. meogia  |  Tháng Chín 28, 2009 lúc 9:13 sáng

    Đọc bài này thấy thương chị Linh quá!

    Trả lời
  • 3. xuanhoa30869  |  Tháng Chín 28, 2009 lúc 1:12 chiều

    buồn!nhưng đọc để dựa vào những bất hạnh của nhau mà sống..tiếp.để có ý chí mà thoát khỏi bất hạnh.

    Trả lời
  • 4. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Chín 28, 2009 lúc 2:39 chiều

    Cảm ơn xuanhoa. Dựa vào những bất hạnh của nhau mà sống! Có lẽ chỉ những người thực sự bất hạnh mới có ý nghĩ nhân văn này. Tôi ngạc nhiên và chợt hiểu thêm một khía cạnh của đời sống tình cảm. Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.

    Trả lời
  • 5. Dong  |  Tháng Mười 1, 2009 lúc 8:03 sáng

    Tôi ghét những mặc định, nhưng phải nói là những người phụ nữ đã đẹp lại còn giỏi thì thường khổ. Chẳng biết tại sao, nhiều khi nghĩ hay là mình thiên vị, nếu một người không đẹp và không giỏi như TL lại cùng hoàn cảnh thì sao.
    Nếu ngày trước, TL cứ giấu bớt cái tài, cái thông minh đi mà làm một người vợ hiền, chắc giờ cũng đã khác, nhưng như thế thì thiệt cho công chúng văn nghệ quá, và thiệt cả cho anh Tiến nữa nhỉ.

    Trả lời
  • 6. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 1, 2009 lúc 8:30 sáng

    Ghét những mặc định nhưng cái gì đúng thì phải công nhận thôi. Những người như TL chắc chắn chẳng sống khác được.
    Còn về chuyện hơn thiệt thì thế này. Tui coi TL như một mụ bà chằn chính hiệu. Lợi thì rõ rồi nhưng cũng thiệt thòi lắm lắm. Trên đời này tui sợ hai người đàn bà là vợ và mụ bà chằn này. Đó là hai cai ngục kinh hồn táng đởm. Khe…khe…

    Trả lời
  • 7. MuaThuHaNoi  |  Tháng Mười 2, 2009 lúc 11:18 chiều

    Em đồng thuận với ý kiến của anh Dong “ghét những mặc định”
    Nhưng đã là mặc định thì chả cần đến sự yêu ghét.
    Chấp nhận sự mặc định này để sống chung với nó sẽ thấy thanh thản hơn nhiều.
    Chân dung của chị TL lần này (cả văn và hình) ngọt ngào anh T nhỉ, một vẻ đẹp rất đàn bà chứ không giống cai ngục… hoặc là
    phải tỏ ra giống cai ngục đối với tù nhân có nguy cơ tái phạm tội cao chăng?

    Trả lời
  • 8. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 2, 2009 lúc 11:50 chiều

    Nhất trí hết! …”một vẻ đẹp rất đàn bà chứ không giống cai ngục..” càng nhất trí! Dưng mà chỉ tui coi mụ TL là đàn ông thôi. Khe…khe…

    Trả lời
  • 9. Meogia  |  Tháng Mười 3, 2009 lúc 9:00 sáng

    @MTHN: Anh PNT co gang coi chi TL xinh dep giong cai nguc de… dam bao an toan y ma!

    Trả lời
  • 10. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 3, 2009 lúc 10:01 sáng

    Sai bét Meogia!

    Trả lời
  • 11. MuaThuHaNoi  |  Tháng Mười 3, 2009 lúc 10:32 sáng

    Thôi chị MG, chị để em đi Hà nội gặp anh T chót lọt cái đã… Anh T hứa tặng em 1 cuốn sách nhá, có chữ ký luôn, còn một cuốn anh ấy sẽ chuyển cho một người khác nữa…

    Trả lời
  • 12. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 3, 2009 lúc 10:41 sáng

    Sách là chuyện nhỏ mà. Chưa chừng tui còn mang vô tận SG ấy chứ. Yên tâm.

    Trả lời
  • 13. Dong  |  Tháng Mười 3, 2009 lúc 1:31 chiều

    Anh vào đây thì làm sao mà bỏ được rượu !

    Trả lời
    • 14. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 3, 2009 lúc 1:37 chiều

      Đúng thế, tui vào trong đó luôn. Mỗi lần vô là một lần phục thuốc nhưng ko sao có lúc cũng cần phải cảm tử ôm tải thuốc nam xông vào tửu trận.
      Cai ruợu là cai chiến lược là đường hướng cách mạng thôi còn thì phải tùy nghi, phải thực tế tình hình. Khe…khe….

      Trả lời
  • 15. Giao trọc Balan  |  Tháng Mười 5, 2009 lúc 12:33 sáng

    Cai làm gì ? Theo Giao trọc ở Balan thì đời người có 2 đoạn : Sống và Tồn tại. Sống thì phải theo Tagor : Đói với tinh thần , không được có bệnh tật. Còn đến đoạn Tồn tại thì chán lắm, không làm gì được nữa mà chỉ nhìn người khác sống thôi. Vậy nên lâu lâu uống tý , nhưng không được uống nhiều. Cơ thể đang quen với cồn mà cai liền là dở , nó vật lên bờ xuống ruộng luôn đó.
    Còn bài viết về bạn Thùy Linh , thấy thương cô ấy và lại thương mình nhiều hơn . Cám ơn Tiến nhiều .

    Trả lời
  • 16. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 5, 2009 lúc 8:22 sáng

    Ko cai thì chết toi rồi bác ơi. Nhưng yên tâm gặp bạn bè vẫn uống quăng quật đươc. Tóm lại theo phương thức kiếm củi ba tháng đun một ngày.
    Thùy Linh chẳng biết bên trong có thương thân không, còn ở ngoài thì chỉ rặt thương…thiên hạ.

    Trả lời
  • 17. Giao trọc ở Balan  |  Tháng Mười 5, 2009 lúc 11:57 chiều

    Ôi trời ơi ! Tiến bảo với bà Chằng hộ nhé : Không ai hiểu ta bằng ta, không ai thương ta bằng…. người khác. Vì không thương mình thì thân xác héo khô,sức khỏe tàn lụi. Không khỏe mạnh , không kiếm ra tiền thì thương thiên hạ kiểu ” thương không xương mà gặm ” à ? Hehe…..

    Trả lời
  • 18. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 6, 2009 lúc 12:03 sáng

    Vâng, nói đi nói lại, chia đều như các cụ nhà mình là ổn nhất: Thương người như thể thương thân. Khe…khe…

    Trả lời
  • 19. Hồng Chương  |  Tháng Mười 13, 2009 lúc 12:06 sáng

    Tôi lại thấy cuộc đời của TL thế mà hay đấy chứ, chỉ thương nhất lúc mất đứa con gái thiếu tháng thôi.
    Mấy cái còm và recòm của entry đọc hay lắm.

    Trả lời
  • 20. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 13, 2009 lúc 12:59 sáng

    Rằng hay thì thật là hay
    Thương cũng chỉ một chữ Này mà thôi
    Ngẫm ra mọi sự trên đời
    Đều như gió thoảng về nơi vĩnh hằng….
    Chợt buồn quay quắt khi đọc còm của Hồng Chương. Cảm ơn!

    Trả lời
  • 21. Hồng Chương  |  Tháng Mười 13, 2009 lúc 10:29 sáng

    Ngẫm ra mọi sự trên đời
    Đều như gió thoảng về nơi vĩnh hằng….

    he he chưa đến lúc phải như vậy.
    Bác ạ, tuổi này mà có vài người bạn thật là quí lắm, mà bạn thật thường không ồn ào.
    tuổi này tình sâu thường không lộ

    Trả lời
    • 22. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 13, 2009 lúc 10:41 sáng

      Biết thế nào được đến lúc hay chưa HC ơi. Cứ thường trực cho nó lành.
      Đồng ý là chúng ta có rất ít bạn đúng nghĩa. Bạn thật càng hiếm. Vậy có thể hiện một chút cũng là điều nên. Khe…khe…

      Trả lời
    • 23. Hồng Chương  |  Tháng Mười 13, 2009 lúc 11:33 sáng

      he he tôi khiếp chuyện viết lách là vì khả năng diễn đạt kém thế này đây.
      Khổ thế, bị hiểu nhầm nhiều lần rồi. Cũng chỉ vì viết kém nhưng lại cứ thích bóng bẩy tý hu hu.
      Ý tôi chỉ muốn nói là nhiều người quí bác lắm đấy.

      Trả lời
      • 24. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười 13, 2009 lúc 11:58 sáng

        Có gì hiểu nhầm đâu. Bạn bè là thế thật mà. Tui có bạn khắp nước, là bạn nhậu, bạn văn, bạn đời…nhưng để chia sẻ được những lúc vui buồn thì ít lắm. Ai cũng vậy cả, nó là quy luật rồi. Cái Chân dung của rượu, tui đang viết ngoài Thùy Linh, Ngô Đăng Khoa đã post ở đây cũng chỉ còn mươi chân dung nữa thôi. Vào trong cuốn đó là những người bạn mọi nghĩa như Nguyễn Quang Lập, Bảo Ninh….HC đợi đọc nhé, hơi bị lâu đấy, vì tôi lười. Cuốn này định viết từ 4 năm nay mà giờ mới được một phần. Sắp tới đến lượt Lập. Chúc HC khỏe và vui nhé.

        Trả lời
  • 25. Hà Tĩnh  |  Tháng Một 24, 2010 lúc 12:06 chiều

    e nghĩ nhà văn này luôn là một người bạn rất thú vị, chân tình và tìm thấy nhiều niềm vui từ tình bạn,cứ đọc những truyện của nhà văn khi nói về chuyện gặp bạn( nào là” tít mù, rinh rích..”, nào là” bập vào nhau..”..), rồi đọc thêm Người đàn bà của gió mưa viết về người bạn rất thân này..thì em cảm giác thế..Tự nhiên hóa ra là thấy tình bạn của đàn ông rất hấp dẫn…Đọc Chân dung này thấy rõ ràng cái tình yêu cao cả dành cho bạn của nhà văn…

    Trả lời
    • 26. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Một 24, 2010 lúc 12:53 chiều

      “nhà văn này…” nghe như trùm khủng bố ấy. Khe…khe…
      Tình bạn của đàn ông nó lạ lắm. HT nói hấp dẫn là đúng đấy. Tui có thể ngồi miên man với bạn hàng chục tiếng đồng hồ. Có thể hiền lành như một đứa trẻ khi bạn say ruơu dữ dằn, có thể làm mọi điều…

      Trả lời
  • 27. Hà Tĩnh  |  Tháng Một 24, 2010 lúc 2:21 chiều

    Xin nhà văn Phạm Ngọc Tiến thứ lỗi, e sót một chữ ” anh” ở đầu, chứ k dám xếch mé gọi không thế đâu ạ.

    Trả lời
    • 28. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Một 24, 2010 lúc 4:35 chiều

      Gọi thế đâu có gì đâu cũng như độc giả này, chị độc giả này, ông độc giả này thì vẫn vậy mà. Tính tôi vui hay đùa thôi mà.

      Trả lời
  • 29. zoe  |  Tháng Bảy 7, 2011 lúc 7:59 chiều

    Vợ chồng em cũng thương TL như anh Tiến. Hình như là may khi em xấu như ma cấu. ” trời xanh quen thói má hồng đánh ghen” mà. Mong TL” và con tim đã vui trở lại”

    Trả lời
    • 30. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Bảy 7, 2011 lúc 9:35 chiều

      zoe bà lại còn cõng thêm zoe ông nữa cơ đấy. Nhất trí cái roẹt.

      Trả lời

Gửi phản hồi cho MuaThuHaNoi Hủy trả lời

Trackback this post  |  Subscribe to the comments via RSS Feed


Tháng Chín 2009
H B T N S B C
 123456
78910111213
14151617181920
21222324252627
282930  

CHÀO KHÁCH

free counters