Giọt đắng (Truyện ngắn)

Tháng Tư 2, 2010 at 12:57 chiều 44 bình luận

Khiết ghé mũi vào tường và hít. Vẫn còn nguyên vẹn mùi nồng nồng quyến rũ của vôi mới. Với gã đó là thứ mùi tuyệt vời nhất thế gian này. Gã mới dọn nhà được ba tuần lễ. Thả mình xuống chiếc đi văng đệm mút, gã khoan khoái châm thuốc. Khói phập phồng trắng mờ phòng khách sang trọng. Như một chốn bồng lai tiên cảnh nào đó. Phải, tất cả mọi thứ trước mắt cái gì cũng mờ mờ, ảo ảo như trong mơ. Một giấc mơ có thực của đời.

Tiếng chuông cửa reng ngập ngừng. Gã mỉm cười. Kiểu bấm rụt rè ấy đích thị là nàng. Không vội vã chút nào, gã sửa sang lại mái tóc. Sự đỏm dáng chẳng bao giờ là thừa, chuông lại đổ. Nhịp có ngắn hơn. Chắc là nàng sốt ruột. Đợi một tý em ạ. Đừng vội, anh đã phải đợi biết đến bao ngày. Gã vuốt nhẹ vào làn da nệm mềm mại. Nơi này, phải, chính nơi này ta sẽ hạ màn với nàng.

– Ai đấy?

– Còn ai nữa. Có nhanh lên không, anh Khiết.

Tiếng nàng gắt gỏng. Gã thong thả mở cửa. Giọng gã điệu đàng quá ngưỡng:

– Trời! Xuyên! Anh mong em quá. Nàng tiên của anh!

Nàng tiên ào vào. Xiêm y lộng lẫy. Hương thơm ngào ngạt. Cửa phòng đóng lại, nàng tiên mắt nhắm nghiền, đeo chặt vào người gã. Mắt gã mở trừng trừng. Mép gã nhếch lên. Mũi khịt khịt.

– Ôi nàng tiên của anh…

Gã dìu nhẹ nàng vào đi văng. Suýt nữa gã bật cười thành tiếng. Sẽ cười thật, nếu gã không buông nhanh nàng ra.

– Em uống chút gì nhé?

– Không! Đỏ như mặt trời ấy, thèm vào. Đến tối mịt vẫn đỏ. Bia với chả rượu, béo bổ gì, hôm nọ lão đã căn vặn suốt cả đêm. Hút chết.

– Thì em cứ nói thẳng ra. Sợ gì.

– Ai sợ. Nhưng phải đợi dịp nào đấy thuật tiện. À, hôm nay em không ở được lâu đâu.

– Tiếc nhỉ

Gã ôm choàng lấy người đàn bà. Đã hai con, nàng vẫn còn tươm chán. Ngữ này ra đường khối thằng đàn ông vẫn ngúc ngoắc yết hầu thèm rỏ dãi. Mà thôi. Gã lỏng tay buông nàng ra. Nàng chớp chớp mắt ngạc nhiên. Hệt như mắt thỏ, giỏi lắm, em ạ. Gã cười ngô nghê:

– Lát nữa nhé. Vầy vò nhàu quần áo, còn lộ bằng mấy mặt đỏ.

Nàng dẩu mỏ ra. Làn môi thoa son quá tay trông như màu gạch non làm bụng gã sôi lục bục. Gã thở hắt ra để kìm nén, bảo:

– Em đi tham quan nhà một tẹo đi?

– Ơ…

– Mới đến một lần em đã xem trên lầu đâu. Lên đi, vào cả toa lét nữa nhé. Đẹp lắm. Xem kỹ vào. Phải biết nhà mình có những thứ gì chứ.

Miệng nàng giãn ra bằng một nụ cười tươi tắn. Nàng đong đưa thân hình đã bắt đầu xệ vì tuổi tác và sinh nở. Sao nàng vô tư thế. Băm rưỡi rồi còn gì. Gã và nàng cùng tuổi. Gã rùng mình nhìn phía sau người đàn bà. Đã hơn chục năm. Ôi, thời gian…

*

*    *

Gã bước vào cuộc đời cũng chẳng đến nỗi nào, nếu không muốn nói là chững chạc. Thời sinh viên không tính. Quãng đời phóng túng ấy kể như vứt. Có chăng là mối tình lãng mạn với nàng. Nhưng thôi. Bắt đầu từ lúc gã băm bổ vào làm việc ở một công sở hành chính. Gã là kỹ sư kinh tế chuyên về kế hoạch hóa. Cái thứ nghề chất chưởng ấy nghe có vẻ bèo bọt, nhưng xin thưa, đừng có đùa. Điều ấy gã ý thức  quá rõ. Bởi vậy ngay từ đầu, gã tỏ ra mẫn cán tuyệt đối. Giá như không có cú pê-nan-ti nàng sút, hẳn gã đã thành này, thành nọ, chứ chẳng chịu vất vưởng mãi kiếp loong toong này. Mẹ khỉ, cùng học một lớp nhưng mãi đến năm thứ ba gã mới vợt được nàng. Nàng không đẹp đến mức nghiêng nước, nghiêng thành, nhưng cũng đủ làm mềm lòng tất cả đám đàn ông xúm xít. Nói thế nào nhỉ, à đó là thứ đàn bà ngùn ngụt ma lực, nếu thích có thể đốt cháy bất cứ tên đàn ông cứng rắn nào. Gã vợt được nàng, bởi gã cũng chẳng kém cạnh gì. Này nhé, tóc xoăn, mặt nhìn được, cao gần mét bảy, với sáu chục cân trọng lượng. Điểm cao đấy chứ. Gã biết mình chỉ có mỗi nhược điểm duy nhất là nghèo. Nghèo kiết xác. Nhưng ở vào cái tuổi đang phơi phới, điều đó nhằm nhè gì. Một chiếc xe cuốc đủ để gã vung vẩy với đời. Nàng thường ngồi trên khung xe cùng gã rong ruổi. Vài ba năm gần nhau, gã với nàng thân thiết lắm… Lẽ ra gã đã cưới được nàng nếu như… (khốn nạn thế, gã bị thủng lưới đúng vào lúc không ngờ nhất). Gã đã ước định ngày cưới với nàng. Khoan, phải kể một chút về sự nghèo của gã chứ nhỉ. Bởi nó là nguyên nhân dẫ đến cú phạt đền mà vị trọng tài cuộc đời thiên vị, dành cho nàng phần sút. Chẳng hạn, ngôi nhà của gã. Đúng lúc gã ra trường thì gia đình dắt díu nhau vào thành phố Hồ Chí Minh ở với ông anh cả mới được quân đội cấp nhà. Nghiễm nhiên mình gã được tọa hưởng ngôi từ đường tuy nhỏ hẹp nhưng lại ở mặt tiền phố cổ. Mặt đường, bây giờ mới quan trọng, chứ ngày ấy (năm tám mươi) cũng chẳng nghĩa lý gì. Lúc đăng quang gã mới nhận rõ hết tình cảnh nghèo nàn của mình. Hơn chục mét vuông nhà. Cái gác xép bằng gỗ gì đen nhức như mắt ma, trông mà hãi. Bàn ghế, giường tủ, có lẽ từ thời bố mẹ gã cưới nhau được mua theo tiêu chuẩn phân phối, trông mới thảm hại làm sao. Đến cái tường thì thật kinh khủng. Vôi ve chả biết được quét từ hồi nào, cóc cáy phát sợ. Cứ nhìn đám rêu phong loang lổ như bản đồ là gã ơn ớn sốt. Dịp ấy gã dọn dẹp toàn bộ nhà cửa. Gã không cắt nghĩa nổi, ngần ấy năm, cả gia đình gã gần chục con người làm sao có thể sống gọn ghẽ và đầm ấm trong ngôi nhà nhỏ bé ấy. Gã nữa, tuổi sinh viên vô tư, chưa bao giờ quan tâm đến cảnh sống nhà mình. Bây giờ, khi đã lên ngôi chủ soái, gã muốn làm một cuộc cách mạng, thẩy hết những thứ đồ mà gã gọi là tàn dư cũ. Nhưng biết lấy gì để thay vào. Gã nào có khấm khá, đồng lương nhân viên cũng chỉ còm cọm đủ sống tùng tiệm. Ngay đến cả nước ve tường, gã cũng lần lữa mãi mà chưa thực hiện nổi. Đành vậy, bản tính vô tư nên gã quên ngay công cuộc cách mạng. Nhưng nàng không quên. Lúc trước đã nói, nàng cùng một lớp với gã. Tốt nghiệp xong nàng liệng ngay tấm bằng vào tủ. Nàng bảo: “Việc làm không quan trọng. Quan trọng là vị trí làm việc.”. Vị trí là một từ nghĩa rất rộng, dù thông minh gã vẫn không hiểu nàng định nói gì. Đừng nghĩ nàng ỡm ờ. Nàng nghiêm chỉnh đấy. Gia đình nàng cũng làng nhàng, kinh tế bình ổn trong tiêu chuẩn. Khi đã công tác được hai năm, gã bàn chuyện hôn nhân. Nàng gật. Vẫn trẻ, gã biết thế, nhưng gã và nàng đã gắn bó, gã lại có một mình, tội gì đợi nữă. Nuôi ý định hôn nhân nên quả tình gã cũng có ý thức vun vén. Cái quạt 35W nho nhỏ, chiếc màn tuyn phân phối. Vài ba thứ đồ mới. Đại loại thế. Gã chậm chạp bóc từng tờ lịch, đợi ngày rước nàng về. Sau này, gã luôn tự nguyền rủa sự ngu ngốc của mình. Đấy là việc gã quá sốt sắng đến công ăn, việc làm của nàng. Sốt sắng vì trách nhiệm, chứ không phải vì sợ nàng ăn theo, như bọn xấu bụng thêu dệt. Do quan hệ công tác, gã kiếm được cho nàng một chân khá hợp với sở nguyện của nàng. Cơ quan ngoại thương ấy vừa gần nhà, lại có thu nhập khá hơn chút đỉnh so với các cơ quan khác. Nàng vui lắm. Nhưng chính cái vui ấy lại làm gã tắt lịm mọi mơ ước. Chỉ vài tháng đi làm nàng đã thay đổi. Gã nào có biết. Một hôm, trong vòng tay gã, nàng chợt chỉ lên tường nhà: “Phòng hạnh phúc mà mốc meo thế kia ư?”. Gã tỉnh queo: “Thì vài nước vôi là sáng chứ mấy”. Nàng cười khanh khách: “Tổ ấm mà trống huếch trống hoác thế này, gió lùa chết.”. Điều này thì không thể tỉnh được nữa, gã đành nín lặng. Rồi nàng thỏ thẻ vào tai gã: “Vội gì anh, ta hoãn lại nhé. Khấm khá rồi cưới.”. Thì còn biết nói gì, gã đành cười trừ. Làm sao gã biết mình đã vào bẫy của nàng. Muôn năm bụng dạ đàn bà.

Sau đấy nàng luôn tìm cách từ chối hợp lý những dịp ngồi khung xe của gã. Đã nói, bản tính gã vô tư, nên không mấy để ý. Mãi đến một hôm, vô tình gã bắt gặp nàng. Một chiếc xe Mô-kích màu đỏ ớt chạy vè vè trước mũi gã. Trời ơi, kẻ ngồi sau ôm chặt lấy gã lạ mặt nào đó chẳng phải ai khác chính là nàng. Nàng đang rất tươi, mái tóc mây bồng bềnh. Gã dụi mắt. Không thể nhầm được. Đúng là nàng. Nhiều năm sau, gã vẫn thấy trước mắt mình loang loáng cái ống bô mạ sáng phun ra những tia khói xanh mỏng manh. Không thể nhầm. Cuộc tình của gã, lẽ nào cũng kết thúc như làn khói vô tình kia.

*

*     *

Gã mủm mỉm cười một mình. Không hiểu sao nàng lên gác lâu thế. Càng tốt. Cứ mê mẩn đi em. Anh đang cần kéo dài niềm sung sướng của mình. Đồng lõa với ý nghĩ ấy, tay gã nhấc lên chai rượu ngoại màu hổ phách. Thì uống. Rượu cần thiết lắm chứ. Nó là điểm tựa của người đàn ông trong mọi nỗi vui buồn. Gã nhẩn nha chiêu từng ngụm nhỏ.

Sau cái hôm bắt gặp nàng. Gã tê dại mất mấy tuần lễ. Dường như nàng hiểu tâm trạng của gã. Có lẽ thế, nên nàng dịu dàng hết nức. Nàng đợi. Quả vậy, gã không thể thi gan cùng nàng được. Lại chính gã là người chủ động. Gã nói nhiều lắm. Gã hát bài ca năm tháng của mình. Hát mãi. Nàng kiên nhẫn nghe. Kiên nhẫn lau nước mắt. Đến lượt nàng:

– Anh giận em lắm phải không?

Trời ạ, thề có linh hồn A đam bất diệt, tất cả đàn ông ở tình thế ấy đều ngu ngốc im lặng. Gã cũng thế. Thân thể gã bất động. ý chí gã như bị tiêm nọc rắn, tê liệt hoàn toàn. Gã như một cái xác rỗng. Nàng nói. Bằng lời và nước mắt. Gã không biết nàng nói những gì. Chỉ biết rằng, cuộc tình của gã và nàng đã kết thúc. Cay đắng thế. Nàng nguỵ biện sự chia lìa bằng nhiều lý do. Nhưng dù đang mông muội gã cũng hiểu rất rõ nguyên nhân mất nàng. Còn có thể là cái gì khác!

– Anh yêu em lắm phải không?

Nàng tiếp tục thẽ thọt. Gã rùng mình. Điều ấy thì cần gì phải hỏi. Câu hỏi của nàng vô tình khơi thông mạch sống trong thân xác gã. Không kịp suy nghĩ, gã trả lời bằng cách vồ ấy nàng. Động tác của mãnh thú đang đói mềm chợt vớ được mồi ngon làm nàng hoảng sợ. Nàng giãy giụa. Gã thô bạo lột tuốt tuột quần áo của nàng. Người co rúm, nàng chống đỡ quyết liệt. Đúng vào lúc người nàng nhũn ra không kháng cự được nữa, nàng chỉ còn đủ sức van vỉ: “Em lạy anh. Tha cho em…” thì gã đột ngột dừng lại. Ham muốn trong gã tắt lịm. Cả ý nghĩ phá phách đời nàng để trả thù cũng không còn. Gã chán nản nhìn thân thể nàng không một mảnh vải. Tấm thân kia trong suốt những năm tháng yêu thương, gã đã gắng công gìn giữ để nàng được trinh bạch. Nếu muốn, cái quý giá nhất đời con gái của nàng đã thuộc về gã từ lâu. Gã quay lưng lại phía nàng. Không phải vì cao thượng, mà vì nỗi khinh bỉ dâng đến cùng với lòng tự trọng. Bất ngờ, cổ họng tắc nghẹn của gã phóng ra một âm thanh khô sắc:

– Cút!

*

*     *

Nhưng gã không quên được nàng. Ngày nàng cưới, gã nhục nhã, chui lủi như một con chó hoang rình rập xem bằng được cảnh rước dâu. Kìa, thằng đàn ông mặt mũi mới vênh vác, cao ngạo làm sao. Nó hơn gì gã ngoài suất Tây học và chiếc xe màu đỏ. Khốn nạn, cõi lòng gã gầm gào những tiếng hú hoang dại. Nàng nữa, khuôn mặt rạng ngời. Liệu có thật thứ hạnh phúc kia không? Thôi, vĩnh biệt.

Nhưng gã không quên được nàng. Viện đủ mọi thứ, cả mặc cảm yếu hèn, cả thù hận khinh bỉ, cả thứ nhân ái neo vào lòng cao thượng dối trá, nàng vẫn mồn một trong gã với đủ thịt xương kỷ niệm. Quá quắt thế, người đàn bà phản trắc ngự trị hẳn trong cõi hồn gã. Cố quên không thể quên. Được, vậy thì  gã nhớ. Sẽ nhớ. Mất một dạo chung chiêng, vờ vật như kẻ cô hồn, chán đủ thứ, gã bắt đầu hồi sinh. Hồi sinh với ham muốn mãnh liệt từ chính tấn kịch của mình: Tiền. Cần có nhiều tiền. Gã lấy ảnh nàng ghim chặt xuống bàn làm việc ở nhà bằng bốn cái đinh bốn góc. Tấn kịch của đời gã lúc nào cũng bày trước mắt, nhắc nhớ. Gã đã đóng đinh câu rút nàng trong góc hẹp nhất của trái tim mình. Để không bao giờ quên.

Gã làm hùng hục như trâu húc mả. Vốn là người được tạo hóa sinh ra để làm kiếp lương thiện, nên gã không thể chọn cách nào khác. Gã dồn hết sức mình vào công việc. Hơn chục năm trời gã ép xác, đè xuống mọi ham muốn để tích cóp. Kẻ nghèo thường bị giời đày thêm bằng cách cho mắc thêm nhiều thứ nghiện. Với gã điều đó ứng nghiệm. Trà, tửu, thuốc… chả có thứ gì gã chê. Gã chỉ gờm mỗi đàn bà. Món ấy gã cạch. Mọi người biết gã thất tình, cũng có ý thương hại, mối manh cho vài đám. Gã cười nhạt. Đủ rồi, xin cảm ơn. Nội chuyện tích cóp của gã đã khiến mọi người phải sợ. Gã không hề giấu giếm. Buổi trưa ở cơ quan, khi mọi người rủ nhau đi ăn cái này, cái nọ thì gã dọn dẹp bàn làm việc. Gã chỉ ăn lúc thấy cần thiết. Vốn người có sức vóc, nên gã ăn khỏe và nhanh đói. Nhưng đói cũng có một ưu điểm là dễ ngủ vì lả mệt. Gã chớp thời cơ mắt trĩu xuống là lập tức ngả mình ra bàn. Khoảnh khắc ấy phải chớp thật nhanh. Giấc ngủ thiêm thiếp đã đưa gã vượt qua được cơn hành hạ của dạ dày. Sau giấc ngủ, vì quá bữa nên bụng chỉ còn tưng tửng. Thế là thoát được một khoản chi. Hôm nào buộc phải ăn, gã cũng chỉ ăn qua quýt cho xong. Đặc biệt lắm mới dám gặm cái móng giò ninh dừ nhão ở hàng bún gánh. Thuốc lá cũng vậy, gã hút loại mời cũng chẳng ma nào động. Còn uống? Thú vui bia bọt đã thành mốt từ lâu cũng không hề làm gã bận lòng. Tửu lượng gã khá, nhưng vào những tình huống bắt buộc gã mới cho phép mình làm vài chén rượu đục lờ, đắng ngắt. Thứ rượu có lẽ chỉ đắt hơn chè chén một tý tẹo, bán ở hàng nước vỉa hè. Gã, dưới con mắt thiên hạ chỉ là một thằng dở điên dở dại không hơn, không kém. Nhưng chẳng vì thế mà gã nản lòng. Ngày làm lụng cật lực ở cơ quan, tối gã chong đèn dịch thêm tài liệu và làm tất thảy những việc gì khả dĩ. Đêm, trước khi đi ngủ, gã gạt mọi thứ trên bàn, ngồi thật lâu nhìn vào ảnh nàng. Tội nghiệp cho gã. Kết quả tích cóp cần mẫn kia đã mấy phen suýt thành số không vì biến chuyển của thời cuộc. Có lẽ đã biến gã thành kiếp dã tràng, nếu như không có cơ may tuyệt vời.

*

*     *

Gã gật gù nhấp nháp ly rượu mạnh. Có tiếng nước xối. Suýt nữa gã reo thành tiếng. Trời ạ, nàng tắm. Nàng gột rửa bụi trần để trở về với tình yêu ban đầu trong trắng. Không biết có phải vì cảm động mà gã thấy rưng rưng. Cơ may đến với gã chính từ ngôi nhà cóc cáy năm xưa nàng từ bỏ. Đã nói nhà của gã ở mặt phố cổ. Trời xui, quỷ khiến thế nào, cái phố vắng vẻ ấy trong thời mở cửa lại biến thành điểm nóng. Hết siêu thị lại đến nhà hàng, khách sạn liên tiếp mọc lên, thế vào những ngôi nhà lợp ngói ta cổ lỗ. Gã nhận được những lời gạ gẫm ngọt ngào. Không đắn đo gã đút túi một món tiền cực lớn. Gã ung dung tậu đất làm nhà. Thoắt cái từ phận điên dại, nghèo hèn, gã trở thành kẻ phong lưu, dư giả. Gã thích nghi nhanh lắm với hoàn cảnh mới. Chả dại gì gã ép xác nữa. Trước các bà, các cô, gã nghiễm nhiên là món hàng quý hiếm. Nhưng không, gã chỉ vờn vài đám để thử ma lực đồng tiền. Hiệu nghiệm lắm. Chính thế gã càng buồn. Gã nhớ về mối tình xưa. Có kẻ tò mò kháo rằng, gã xếp chặt tiền trên cái bàn cũ, chỉ để hở ra tấm hình bị đóng đinh bốn góc. Điều đó hoàn toàn đúng, gã không quên được nàng. Gã thường mò đến nhà hàng Hoa Lan đối diện nhà nàng để tiêu khiển. Khác với những kẻ đến đây để ăn nhậu và mê gái, gã thường ngồi một mình lặng lẽ nhìn sang nhà nàng. Gã bắt gặp kẻ chiến thắng năm xưa vẫn đèo nàng bằng chiếc xe cũ. Ống bô không còn sáng nữa mà nhọ nhem vì muội dầu và thời gian tàn phá. Gã nhếch mép khi thấy nàng ngự trên con ngựa già khói mù mịt. Đôi lần gã lượn xe trước nàng. Khỏi phải nói sự ngạc nhiên của nàng. Gã sung sướng khi thấy nàng bắt đầu chú ý đến sự xuất hiện khác thường của gã. Có lúc gã tưởng rằng mình là người đi câu kỳ dị, chỉ cần quăng mồi là bắt được con cá đã một lần bị sổng.

Một lần gã nhờ người tiếp viên đưa cho nàng phong thư chỉ vẻn vẹn có mỗi câu: “Kh… rất muốn gặp X,”. Người đàn bà tiếp viên nhận lời. Có lẽ phải nói đôi điều về người đàn bà này, vì chị có liên quan đến phần sau câu chuyện. Đó là người đàn bà duy nhất gã gửi gắm tâm sự. Chị ta có hoàn cảnh éo le. Nuôi con để chồng xuất ngoại. Tây, Tàu đâu chưa thấy đã mất chồng. Hơn thế hắn kia còn đuổi cả hai mẹ con ra khỏi nhà. Suất phục vụ nhà hàng này, người đàn bà làm thêm ngoài giờ để thêm thắt.

Thường thì gã ngồi im lặng, không chớt nhả, đùa cợt. Những cô gái trẻ mơn mởn không làm gã động lòng. Sở dĩ gã quen với người đàn bà vì chị rất khác những tiếp viên khác. Chị âm thầm như một cái bóng. Có lẽ chị ở dạng quan hệ thân thích với chủ nhà hàng, nên được ưu đãi không phải ngồi bàn. Một lần, quá đà, trong cơn say, gã có làm điều gì đó khiến chị nổi giận. Gã chỉ nhớ mang mãng, người đàn bà ấy nói rằng: “Không phải ai làm nghề này cũng đều mạt hạng như anh nghĩ cả. Và cũng đừng quên rằng không phải ai cũng có tiền là muốn gì được nấy.”. Đại ý thế. Trong chuếnh choáng gã vẫn còn đủ tỉnh táo để thấm thía một bài học. Sau lần ấy, gã hiểu chị. Nhờ người đàn bà mà việc tiếp cận với nàng được thuận lợi. Cũng phải vất vả mất một dạo, thư từ đi lại, nàng mới đồng ý gặp gã. Đấy là nàng ngại chuyện ngày xưa. Hôm ấy gã ngồi với nàng ở chân núi Nùng. Nơi trước kia gã và nàng có biết bao nhiêu kỷ niệm. Nàng bồi hồi lắm. Ai chả thế, họa có là sắt đá vô tri mới không mềm lòng khi cùng người xưa dạo miền ký ức. Nhất lại là miền ký ức đẹp. Cũng hệt như thuở ban đầu, gã ấp úng. Nàng có vẻ sướng. Gã khôn lắm. Gã biết cách thỏa mãn thói tự phụ cố hữu của đàn bà trong nàng. Dần dà nàng như được trẻ lại để trở về với đời thiếu nữ. Cái thời nàng yêu gã. Giọng nàng thỏ thẻ.

– Quên em đi, anh Khiết?

– Không quên được!

– Có giận em không?

– Không giận!

– Anh lấy vợ đi?

– Không muố lấy ai khác!

Gã không một lời nhắc đến cú sút năm xưa, như thể giữa gã và nàng cách trở vì một chuyện hoàn toàn khác. Gã thầm thì vào tai nàng: “Suốt đời anh chỉ yêu mỗi mình em.”.

Hôm sau, hôm sau nữa gã và nàng tiếp tục gặp gỡ. So với lần say mê trước, lần này cũng chẳng kém cạnh gì. Có lúc ngồi bên nàng, gã giật mình thon thót. Phải bứt tóc, cấu tai để định thần, gã mới tin rằng người đàn bà ngồi cạnh hiện tại không phải là cô gái của hơn mười năm về trước. Cũng có lúc gã phân vân. Hay là Xuyên vẫn nghĩ đến gã. Kiểu dáng nồng nhiệt kia chỉ có ở người mang tình yêu chân thành. Gã buồn vô cùng. Thật vậy, chính niềm u uẩn ấy lại giúp gã chế ngự được tình cảm của mình. Gã hết mực săn đón và chiều chuộng nàng. Hệt như ngày xưa. Khác chăng, gã buộc phải lén lút, rình rập. Vẫn biết chồng nàng nhu nhược, nhưng tránh là hơn, dại gì sừng sực để chuốc lấy họa. Có trời biết thằng đàn ông mọc sừng làm những gì. Khác nữa ở những món quà tặng. Thay vào mấy thứ đồ học trò vớ vẩn của tuổi lãng mạn như gói ô mai, quyển sổ, cây bút, bây giờ gã tặng nàng toàn thứ đắt tiền. Gã chả tiếc nàng một sở thích gì. Nàng háo hức nhận sự chăm sóc của gã. Rồi gã mời nàng đến nhà. Gã kín đáo quan sát thật kỹ nàng. Gã thích thú khi thấy nàng sửng sốt ra mặt. Vương quốc của gã đầy đủ vì sang trọng quá mức. Cứ gì nàng, khối kẻ khác cũng phải tuôn nước bọt ừng ực trước cơ ngơi ấy. Tất nhiên với những kẻ ham hố.

*

*     *

Đây là lần thứ hai nàng đến. Nàng và gã đã thân thiết lắm. Nàng có vẻ quá sốt ruột. Ngược lại gã vẫn đủng đỉnh. Hành vi của gã khiến nàng lầm tưởng gã vẫn giữ được chất khờ khạo cố gìn giữ tình yêu thanh sạch. Nhưng hôm nay thì khác. Gã quyết định.

Gã gật gù. Nàng đã xuống. Đúng là nàng đã tắm gội. Gã trợn tròn mắt. Nàng chăm chút tấm thân mình là để dành cho gã. Chứ không nàng trút bỏ quần áo làm gì. Chiếc khăn tắm quàng có vẻ chỉ để quàng vì thanh thiên bạch nhật. Nàng tựa vào đi văng, múm mím chờ đợi. Nàng long lanh cười. Bốn mắt giao nhau. Luồng mắt gã chắc phải nồng nàn lắm, nên chiếc khăn tắm quàng hờ chuồi ngay xuống. Trời ơi, trước mắt gã hiện nguyên hình tấm thân người đàn bà, gã từng yêu tha thiết. Chỉ cần gã nhào đến… có luồng điện bén từ gót chân rùng rùng chạy đến đỉnh tóc. Gã không ngờ lại có sự thể này. Muộn rồi, phải gấp rút quyết định. Gã đặt tờ giấy đánh máy trước mặt nàng, rồi từ từ xoay gót. Gã không đủ sức để chứng kiến.

Lúc gã ôm đống váy áo từ trên gác đi xuống, nàng vẫn ngồi. Bất động như hóa đá. Tờ giấy vẫn trên tay nàng. Mặt nàng bệch đi, trắng phờ. Mồ hôi rịn từng hạt. Nàng không nhìn gã. Không một tẹo phản ứng. Có vẻ nàng đã vô cảm. Gã chết trân nhìn nàng. Thân thể người đàn bà hai con, bây giờ với gã sao mà nhầu nhĩ, thảm hại. Gã chạm nhẹ vào người nàng. Tờ giấy từ tay nàng rơi xuống đất. Có gì đâu, trên đấy gã quy thành tiền những món quà tặng nàng. Số tiền xấp xỉ với giá trị chiếc xe mà ngày trước vì nó gã bị nốc ao. Gã muốn nói một điều gì đó. Chẳng hạn, thế là đủ, gã không muốn phá tan cuộc sống của nàng. Gã  dư sức làm điều đó. Tấn trò này chỉ để nàng thấy một điều: Tình yêu của gã không chết. Nhưng gã không thốt nổi, nàng vẫn im lặng. Chỉ khi gã đặt quần áo vào đùi, nàng mới bừng tỉnh. Nàng thong thả mặc quần áo. Rồi nàng ngước mắt. Trời ạ, không một chút sinh sắc. Lạnh lẽo, không có cả những ánh nhìn của sự sống. Đó không phải là mắt người. Mắt người không thế. Vẫn im lặng, nàng lừ lừ như một tảng băng trôi qua mặt gã. Đến cửa, nàng sững lại một lúc, gã nghe thấy tiếng nấc. Nàng vụt chạy khỏi nhà. Trăm phần trăm nàng đã òa vỡ. Nếu nàng còn một trái tim.

*

*     *

Câu chuyện đến đây có lẽ vừa đủ. Nó đã khép lại một chuyện tình. Một cuộc trả thù thì đúng hơn. Không thiếu những chuyện tình bất hạnh như thế. Sự bất hạnh của chính những người trong cuộc tự mang đến. Để hấp dẫn độc giả đúng với kiểu truyện này, người viết có thể dùng nhiều cách kết thúc. Chẳng hạn, người đàn bà giằng kéo giữa nhục nhã và hối hận đã phát điên. Người đàn ông cũng trong tình cảnh tương tự đã dìm mình vào bể rượu. Thì vẫn thế, rượu là điểm tựa của đàn ông trong mọi nỗi vui, buồn. Rồi một sự cố bất kỳ nào đó, ngẫu nhiên là ngôi nhà bốc cháy, thiêu luôn người đàn ông. Chiều chiều, người đàn bà điên trong trang phục E-va lại đứng hát bên ngôi nhà đổ nát trước một đám đông hiếu kỳ.

Có thể chấp nhận cái kết như thế. Nhưng thực tế câu chuyện lại diễn ra theo một hướng khác.  Lúc nàng đi rồi, gã hụt hơi ngã xuống đi văng. Lập tức gã rơi vào trạng thái trống rỗng. Thân thể gã duỗi ra, đầu nhẹ bẫng. Gã gắng sức vịn vào tường, lần từng bước đến chiếc bàn cũ. Khó nhọc lắm, gã mới tháo ra được tấm ảnh nàng. Gã bật diêm. Lửa cháy xòe xòe. Nàng quăn queo tan vào tàn giấy đen mốc. Kinh quá. Gã nôn thốc, nôn tháo. Vẫn còn nồng nồng, hăng hăng. Hóa ra là mùi sơn mới. Lại nôn. Gã nhào đến bàn, chụp lấy chai rượu.

Tối hôm ấy gã say khướt, mọ mẫm lần đến được nhà hàng và ngồi đúng vào chỗ quen thuộc. Có điều gã không nhìn về phía nhà nàng nữa. Gã rã rượi như con gà chiến vừa thoát khỏi cuộc đấu tơi tả. Trông gã như một người đã chết. Gã mời bằng được người đàn bà tiếp viên ngồi cùng. Chị không từ chối. Không biết họ đã nói với nhau những gì. Họ cũng đã chạm cốc. Người đàn bà không uống. Chị nhẹ nhàng gỡ lấy cốc rượu từ tay gã đổ tất cả vào chai. Khi những giọt rượu kết thành dòng màu hổ phách chảy xuống, gã thấy mình như tan ra, đắng ngắt. Bất thần gã òa lên như một đứa trẻ.

Gã còn lại đúng một nửa cuộc đời.

Mai Động 1991

Advertisement

Entry filed under: Truyện ngắn.

Vọng thê (Truyện ngắn- Phần cuối) Con rắn (Truyện ngắn)

44 bình luận Add your own

  • 1. Hà Tĩnh  |  Tháng Tư 2, 2010 lúc 6:25 chiều

    Đã nhìn thấy mà chưa đọc he he
    Cám ơn nhà văn cho lên truyện tuy cũ mà mới!

    Trả lời
  • 2. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 2, 2010 lúc 7:08 chiều

    Cũ người mới ta. khe…khe…

    Trả lời
  • 3. Small  |  Tháng Tư 5, 2010 lúc 8:48 sáng

    Woo, đã có truyện mới, sẽ đọc và bình luận sau :). Chúc chú một ngày tốt lành!

    Trả lời
    • 4. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 5, 2010 lúc 9:27 sáng

      Ok, cảm ơn Small. Tốt lành!

      Trả lời
  • 5. Cun  |  Tháng Tư 5, 2010 lúc 8:33 chiều

    Truyện ngắn hay thật bác Tiến ạ. Em rất thích cái kết này, vì nó gần với tình huống thực tế nhất là cảm giác trỗng rỗng của nhân vật “gã” bởi vì “Sự bất hạnh của chính những người trong cuộc tự mang đến”.
    Một chuyện tình buồn vì người trong cuộc đã bỏ dở, không đi đến hết. Đọc xong mà thấy xót xa vì tiếc cho cả hai.
    Đọc xong thì em thầm mong rằng những ai đã đọc được truyện này sẽ không có cách hành xử như nhân vật, để không ai còn phải đối mặt với sự trống rỗng của chính mình nữa.

    Trả lời
    • 6. Dong  |  Tháng Tư 5, 2010 lúc 9:45 chiều

      Cứ như em thì hành xử thế nào Cún ? Nói gì thì nói, thực tế vẫn giống như trong truyện hơn.

      Trả lời
      • 7. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 5, 2010 lúc 9:46 chiều

        Cái tay chen ngang này chèn mất cái còm. Đang phá nhà cũ mệt quá Dong à.

        Trả lời
      • 8. Cún  |  Tháng Tư 6, 2010 lúc 5:56 chiều

        Nếu em là người phụ nữ: chẳng tội gì mà phải phát điên lên như thế. Mặc dù rất khó lấy lại thăng bằng sau khi bị gã đối xử như vậy, nhưng khó không có nghĩa là không thể. Mà chỉ cần nghĩ đến sự hả hê của “gã” sau khi chia tay thì lại càng … không thể điên.
        Nếu em là GÃ: Chẳng cần quá nhọc lòng mưu mô toan tính chỉ vì một người đàn bà, cuối cùng còn lại có “nửa cuộc đời”, một nửa chẳng lành lặn gì. Hóa ra tài sản hắn tạo dựng ra sau bao nhiêu cố gắng là vô nghĩa. Phí quá sếp Dong nhỉ, chẳng phải tay ông…

        Trả lời
        • 9. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 6, 2010 lúc 8:59 chiều

          Không có chữ nếu ấy . Nếu có…phát ốm. Khe…khe…

          Trả lời
    • 10. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 5, 2010 lúc 9:45 chiều

      Cún thật là Cún, dễ thương quá. Khe…khe…

      Trả lời
  • 11. Hà Tĩnh  |  Tháng Tư 8, 2010 lúc 3:17 chiều

    Quê em có câu” chưa đập( đánh) được người mặt đỏ như vang, đạp được rồi mặt vàng như nghệ”! Cuộc đời có vay có trả….

    Trả lời
  • 12. Hà Tĩnh  |  Tháng Tư 8, 2010 lúc 3:17 chiều

    sao còm mà bị mất nhỉ?

    Trả lời
  • 13. Thầy đồ trọc  |  Tháng Tư 9, 2010 lúc 2:29 sáng

    Hy sinh phần đời đẹp đẽ nhất khi còn trai trẻ để trả thù người đàn bà của một thủa yêu thương !!! Hắn đâu còn một nửa cuộc đời, hắn chỉ tồn tại trong phần đời héo hắt mà thôi. Khi sinh lực của Xuân xanh đi qua , cuộc đời coi như đã đi đến đoạn cuối cùng. Gã nhắm mắt, những giọt nước mằn mặn chảy chầm chậm vào khóe miệng. Gã hối tiếc.

    Trả lời
  • 14. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 9, 2010 lúc 2:14 chiều

    Hắn đâu còn một nửa cuộc đời, hắn chỉ tồn tại trong phần đời héo hắt mà thôi.
    Cũng có thể là thế. Nhưng chấm dứt được là thoát. Cái sự thoát này mới quan trọng thày đồ ạ. Có người mãi không thoát được.

    Trả lời
  • 15. moterangrua  |  Tháng Tư 11, 2010 lúc 11:34 sáng

    Lâu lâu lại được truyện của bác, đúng là như…mỳ chính. he he Nghe nói bác bận chuyện nhà cửa à? Cố gắng thu xếp nhanh nhanh cho tụi tui thường xuyên được thưởng thức tác phẩm của bác.

    Trả lời
    • 16. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 11, 2010 lúc 11:28 chiều

      Tinh truyện cũ rích ấy mà. Post lên cho vui vui thôi. Không viết được cái mới thấy ngường ngượng. Có lẽ sắp phải đóng cửa blog mất. Huhu…

      Trả lời
      • 17. Hà Tĩnh  |  Tháng Tư 14, 2010 lúc 8:43 sáng

        Bản thân em nhìn nhận thì câu chuyện kể không cũ ……Thử nhìn ra cuộc sống bây giờcó khi bây giờ vòng quay này lại càng tít hơn ấy chứ. mà ngay trong mỗi chính chúng ta biết đâu cũng có những lúc thế này với ý nghĩa là con người và nếu không có những trả giá, trả giá để nhìn lại mình và biết mình là ai, cái gì là quan trọng trong đời..thì có khi cũng sẽ trôi tuồn tuột trong những vòng hào quang ảo ảnh thế mãi mãi….Khi tôi nghèo khổ, tôi có đầy những tự ti, những ao ước…, và nếu người tình bỏ rơi tôi vì tôi nghèo thì khát vọng vươn lên bằng mọi giá để ” cho nàng biết tay” lại càng ghê gớm..Như là một sự trả thù trong câm lặng, hy sinh cả chính mình vì sự trả thù chiến bại mang tên GIÀU-NGHÈO…
        Nàng thì nghĩ anh đừng tưởng tôi chỉ có thể yêu anh, tôi có giá lắm, tôi thừa sức yêu được người giàu hơn anh.. Ai nấy đều ngaams ngầm một niềm kiêu hãnh đến từ sự tự ti… Thế nhưng cuộc sống thì chảy ào ào và biến ảo khó lường: con Mô Kích đỏ chói kiêu hãnh trở nên cũ kỹ trước những xe thứ khác lóng lánh hơn…Chàng rồi cũng trở nên giàu có, thừa thãi mọi thứ… nhưng mà ai cũng thiếu cái thứ làm cho cuộc sống có ý nghĩa: tình yêu chân thành…Cuối cùng thì nàng cũng bẽ bàng đau đớn,c hàng thì cũng được gì đâu..Cả 2 đều đã được và cũng đều thua.
        Trong cuộc chạy đua về vật chất, tiện nghi…con người phải trả giá thật là đắt.

        Trả lời
        • 18. Phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 14, 2010 lúc 11:02 chiều

          Lạ nhỉ? Mở bảng thông tin trong blog thấy có một số còm bị chặn lại. Trong đó HT có đến 5 cái. Sao thế nhỉ?

          Trả lời
          • 19. Hà Tĩnh  |  Tháng Tư 15, 2010 lúc 9:04 sáng

            Chắc là có trục trặc trong khi anh thao tác đó, có thể anh bấm nhầm cái chi đó..

          • 20. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 15, 2010 lúc 8:31 chiều

            Không mà, dạo này có mở blog ra đâu. Nhưng cũng có thể là trước đó bấm nhầm vào cái gì đó. Dạo này nhiều người bảo không còm được. Chao ôi là rách việc cái anh bờ lốc bờ leo này. Đỏng đảnh quá.

  • 21. thuytien  |  Tháng Tư 13, 2010 lúc 9:32 chiều

    Chuyện cũ nhưng vẫn còn thời sự. Ở đời này vẫn còn khối kẻ hám tiền như cô nàng kia, khối gã đàn ông cố chấp trả thù đời bằng cách kiếm tiền thật nhiều rồi đến một lúc nào đó dừng lại và tự hỏi….không hiểu sao mình lại làm như một thằng điên như thế??? Quá vô vị và vô nghĩa!!!

    Trả lời
  • 22. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 13, 2010 lúc 10:58 chiều

    Quá vô vị và vô nghĩa!!!
    Nhất trí!

    Trả lời
  • 23. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 14, 2010 lúc 11:10 chiều

    Chắc là có vấn đề gì rồi. Không tài nào com được là sao nhỉ?

    Trả lời
    • 24. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 14, 2010 lúc 11:11 chiều

      Lại được. Bố khỉ.

      Trả lời
  • 25. Thầy đồ trọc  |  Tháng Tư 17, 2010 lúc 3:33 sáng

    Tại vì không chịu post truyện mới nên nó mới khỉ thế đấy, hay dạo này bận bịu với các mèo nhà nên không cho bà con đọc thêm ?

    Trả lời
    • 26. Cún  |  Tháng Tư 17, 2010 lúc 6:52 sáng

      Bác Tiến đang bận dọn dẹp lại ổ ấm mà anh Giao

      Trả lời
      • 27. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 17, 2010 lúc 6:13 chiều

        Nói ổ ấm là bác này không thích đâu. Bác ấy còn kén ổ.

        Trả lời
    • 28. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 17, 2010 lúc 6:12 chiều

      Cũng còn gì đâu mà post. Kiệt vốn rồi. Khe…khe…

      Trả lời
  • 29. Thầy đồ trọc  |  Tháng Tư 19, 2010 lúc 10:49 chiều

    Không phải kẹt vốn mà tại thiếu rượu đấy, tui cũng rứa mà. Có bia rượu biêng biêng thì nhiều ý hay đáo để, không uống thì tỉnh quá hóa trơ não hay sao ấy. Thôi, bác cứ đợi thêm một thời gian nữa thì lại trở về trạng thái say chữ đấy. Tui đợi nha !

    Trả lời
  • 30. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Tư 19, 2010 lúc 11:06 chiều

    Rượu vào thì có mà chết toi. Tui chả dại.

    Trả lời
  • 31. HTV  |  Tháng Sáu 2, 2010 lúc 12:35 chiều

    Anh Tiến viết trẻ trung ghê! Rất thú vị khi đọc anh, dù ghét cái lão GÃ ấy quá!

    Trả lời
    • 32. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Sáu 2, 2010 lúc 5:31 chiều

      Tui viết cái này lúc còn trẻ trung mà, ngoài ba mươi chứ mấy. Và tui là gã chứ ai nữa. Ghét cũng phải thôi.

      Trả lời
  • 33. HTV  |  Tháng Sáu 3, 2010 lúc 2:12 sáng

    Ôi! Gã ơi! Vậy mà hôm đám cưới con nhà ông D T Huyến em mời Gã quay ngược thời gian về Đại Lại năm nào! Tiếc qua! Đừng nói ra phải hơn không!
    (Anh bây giờ vẫn viết phong cách trẻ trung vậy chứ! Em nghĩ, đến 99 anh vẫn trung trẻ như nay và xưa)

    Trả lời
  • 34. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Sáu 3, 2010 lúc 7:24 sáng

    Đùa cho vui vậy thôi, tui thì Gã geo gì, cả đời rúm ró sợ đàn bà lo giữ thân chả xong.
    V nè, thực thì tui từ trẻ lúc nào cũng thấy mình già. Hay là cái già của mình lại là trẻ của thiên hạ chăng! Khe…khe….

    Trả lời
  • 35. HTV  |  Tháng Sáu 3, 2010 lúc 11:25 chiều

    Biet het ve chang roi! Tu Ky uc vun ma ra!

    Trả lời
    • 36. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Sáu 4, 2010 lúc 12:13 sáng

      Nghe ông Lập là toi đấy. Đọc còn chết nữa. Khe…khe….

      Trả lời
  • 37. thanbao  |  Tháng Mười Một 8, 2010 lúc 10:28 chiều

    Giữa đường nhìn cánh hoa rơi đưa tay hứng lấy cũ người mới ta

    Trả lời
    • 38. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Mười Một 8, 2010 lúc 11:54 chiều

      Cũ người mới ta…Nhất trí cao!

      Trả lời
  • 39. zoe  |  Tháng Bảy 1, 2011 lúc 10:20 sáng

    Sao cac truyen viet ve tinh yeu cua anh cay dang the? Anh hay bi that bai trong tinh yeu a?

    Trả lời
  • 40. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Bảy 1, 2011 lúc 12:21 chiều

    Không, tôi không thất bại mà ngược lại. Tôi luôn sáng tác ở góc nhìn ngược. Đó là chiều của những quan sát trong tôi.

    Trả lời
    • 41. thanh  |  Tháng Bảy 1, 2011 lúc 7:03 chiều

      Hi hi…..bác Tiến thì làm gì có chuyện thất bại trong tình trường. Chỉ có ai đó thất bại vì không yêu được bác í thui. 😀

      Trả lời
      • 42. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Bảy 1, 2011 lúc 8:34 chiều

        Đùa cho vui, có ma nó mê tui. Vợ tui nói đời có một đứa ngu đã lấy ông mất rồi. Làm gì có ai ngu nữa. Khe…khe…

        Trả lời
        • 43. thanh  |  Tháng Bảy 1, 2011 lúc 9:29 chiều

          Ui za, bác gái nói với bác như thế thật hả? Sao mà giống em nói với chồng em thế không bit.
          Nhưng mà, thú thật với bác, lúc em nói câu đó, em chẳng tự tin chút nào. Hệt như con mèo, sợ quá thì xù lông lên dọa nạt…….chứ giậm chân mạnh một cái là lại co giò chạy thật nhanh. Đó là đòn gió thui bác ạ. 😉
          Kinh nghiệm từ bản thân em đấy. khà khà khà

          Trả lời
          • 44. phạm Ngọc Tiến  |  Tháng Bảy 1, 2011 lúc 10:46 chiều

            Kinh nghiệm bản thân cũng đừng rút lại nữa nhé. Tui nghe nói thế bảo luôn thoát ngu là công cuộc dễ nhất. Thoát nghèo chẳng hạn mới khó. Khe…khe…

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trackback this post  |  Subscribe to the comments via RSS Feed


Tháng Tư 2010
H B T N S B C
 1234
567891011
12131415161718
19202122232425
2627282930  

CHÀO KHÁCH

free counters

%d người thích bài này: