Con rắn (Truyện ngắn)
Tháng Tư 19, 2010 at 11:04 chiều 30 bình luận
Tối hôm ấy trời đẹp lạ lùng. Đang tiết đông, trời lúc nào cũng ngoen ngoét xám, mây sà thấp, mọng và ẩm, bất chợt như có một phép tiên, bầu trời hửng sáng hệt như một kẻ đại nhác đang ngủ vùi, chợt vùng thức dậy. Gió hu hu thổi. Mây táo tác dạt bốn góc trời, để lộ ra những vì tinh tú. Và trăng. Trăng mùa đông bao giờ cũng cô độc lạnh lùng. Giá như không có tiếng mèo hoang gào khản đặc ngoài vườn, hẳn Binh đã không được tận hưởng thời khắc hiếm hoi này. Binh mở ùa cửa sau. Làn gió tươi hút ập vào vội vạ, khiến anh mê lim chân tóc. Những vạt cây loang lổ ánh sáng trắng bạc của trăng và đèn dập dờn, dập dờn vũ điệu giao thoa giữa đất trời và cây cỏ. Có lẽ đây là lần đầu tiên, Binh thấy giá trị thực của ngôi nhà ngoại ô này. Cũng mới thôi, Binh chuyển chỗ ở chưa đến một năm. Ngôi nhà một tầng xinh xắn, vườn trước, vườn sau, xa nữa là hồ nước ì oạp sóng vỗ vào những lúc gió lộng, thật tuyệt vời. Vậy mà dạo Binh quyết định mua ngôi nhà này, vợ không mấy đồng tình. Bảo rằng phản đối thì không có, Hoạt chỉ ừ hữ và sắc mặt có phần kém vui. Chỉ thế thôi, tính Hoạt thế, vốn mềm mỏng, dịu dàng, chưa bao giờ Hoạt tỏ ra có cử chỉ nào cưỡng lại chồng một cách thái quá. Ngót hai chục năm chung sống, Hoạt luôn luôn đáp ứng mọi sở nguyện của Binh. Ai cũng bảo, số Binh thế mà sướng. Vợ thì thế, thời buổi này, được vợ chiều, là tiêu chuẩn đầu bảng, để đo đếm sự thành đạt và hạnh phúc của đàn ông. Con có mỗi đứa, vừa kịp lớn đã trúng suất học bổng đi du học tít cù tịt bên kia bán cầu. Mà có nhiều nhặn gì cho cam, hơn bốn chục tuổi đầu, dẫu chỉ là anh viết văn bình thường, được thế đã là quá tươm tất, quá mơ ước. Đấy cứ bảo tuổi Thân là vất vả đi. Binh tuổi Bính Thân. Thấy bảo tuổi này là khỉ chuồng, nghĩa là khỉ nhốt. Cái giống đã bị nhốt, dũng mãnh như sư tử, hùm beo cũng chẳng làm lên vương tướng gì. Nhưng với Binh lại là được. Không lên được voi thì cũng chẳng bao giờ phải xuống chuột, cứ thế Binh tầm tầm sống nhàn nhã. Ngẫm ra, cái tướng tinh khỉ chuồng này, ứng hợp với mệnh Binh. Chưa bao giờ Binh không hài lòng về số phận của mình.
Binh khoan khoái hít một hơi thuốc dài căng lồng ngực. Còn khoai khoái hơn thế, Binh phả một bụm khói to sụ. Khói tỏa vật vờ, Binh nhìn rõ những làn khói tan dần trong những kẽ sáng bạc. Chợt Binh dụi mắt. Có cái gì loằng ngoằng trong vệt sáng lấp loáng chỗ tán lá rùm ròa của cây nhãn. Vườn nhà Binh không rộng lắm. Anh giữ lại độc cây nhãn của chủ cũ. Cây nhãn chắc đã có từ thuở khưởm khươm nào, già cóc đế, nên vào vụ mong đến mỏi mắt, tịnh không bói ra một quả. Thế lại hay, không ra quả thì thành nhãn cảnh, quá tốt. Binh dụi mắt một lần nữa. Theo phản xạ, Binh hơi lùi lại. Đúng là có cái gì loằng ngoằng làm xao động đám lá thật. Bịch một cái, vật gì đó rơi xuống gốc nhãn, khiến Binh nhảy dựng. A, hóa ra một con mèo. Chính là con mèo hoang, ngoào khản đặc ban nãy. Con mèo nằm đứ đừ. Binh bật cười khoái trá, cho mày chết, đồ nặc nô rửng mỡ. Con mèo này, luôn quấy đảo sự tĩnh lặng của Binh đêm đêm. Nụ cười vụt tắt dở chừng, con mèo nằm chết lịm kia không chỉ có một mình. Phủ ngoài nó là những khúc bện nâu đen mốc thếch. Cái đầu ngóc lên, bạnh ra. Cặp mắt nhỏ bắt đèn đỏ sọc lơ láo chĩa hướng nhìn vào Binh. Trời ạ, một con rắn. Một con rắn hổ không chượi vào đâu được. Bây giờ Binh đã nghe rõ tiếng huýt nọc phịt phịt, đanh sâu và ghê rợn. Toàn thân tê cứng, ý nghĩ của Binh ngừng chuyển động. Có lẽ phải đến phút đồng hồ, Binh mới thoáng hồi cảm giác. Không dám cử động, Binh khẽ co duỗi những ngón tay để lấy lại ý chí. Binh ước lượng cửa và bất ngờ nhảy bật ngược. Anh kịp nhìn thấy con rắn vẫn nguyên vị. Vội vã, Binh cuống cuồng đóng chặt cửa. Đau điếng vì cú ngã dập mông vừa rồi, Binh thở dốc. Rắn, trời ơi rắn, thoát rồi. May mà thoát. Vốn dĩ Binh không ưa bất cứ loài vật nào. Kẻ không ưa được súc vật, đương nhiên là phải sợ chúng. Binh sợ nhất rắn. Đó là một loại, theo Binh, tởm nhất, kinh nhất. Thịt rắn đắt thế, dù ai đãi, Binh cũng không bao giờ dám nhận lời. Binh bật tất cả các công tắc đèn trong nhà. Sáng trưng như thanh thiên bạch nhật vậy mà cơn sợ vẫn níu nghẹt nhịp thở. Rắn, kinh khủng thật, nỗi khiếp sợ càng tăng khi Binh chỉ có một mình. Hoạt đi công tác từ sáng. Cô gọi điện về báo, đêm không ngủ ở nhà. Hoạt là kế toán một công ty, nên thường xuyên phải đi công cán. Đêm ấy Binh thức trắng.
Sáng hôm sau, can đảm lắm, Binh mới dám he hé cửa để nhìn ra gốc nhãn. Trống trơn một khoảng đất bằng lì. Hóa ra đêm qua con mèo không chết. Chúng nó phủ nhau, quá sợ, nên Binh đã lú lẫn, không nhớ ra điều này. Anh mở hẳn cửa lách ra, nhìn xăm soi một lượt cây nhãn. Cành lá bình yên đu đưa, ú ớ về giống vật, nhất là rắn, nhưng Binh thừa hiểu loại rắn hổ mang kia không thể lấy cây nhãn còi này làm hang ổ được. Bỗng dưng Binh đâm ngờ ngờ mình. Hay là đêm qua thần hồn nát thần tính, Binh nhìn nhầm. Có thể lắm, lúc đó của đáng tội Binh có nốc vã hai ly rượt thuốc thật. Chắc là nhầm. Chắc là ảo giác. Chứng bệnh khởi nguồn từ tính khí hấp lìm, Binh vẫn vơ nhận về mình. Có lẽ thế!
Song Binh vẫn kể lại chuyện này ở cơ quan. Phòng Binh có ba người. Đó là phòng biên tập văn nghệ. Ở ta, mấy trăm tờ báo từ Bắc chí Nam, dù không chuyên ngành, tờ nào cũng dành đôi trang cho văn chương nghệ thuật. Bởi thế văn học nước nhà được cứu sống một cách trực tiếp. Chứ không mấy ông nhà văn, nói ngút ngát đến tận mây xanh, nhưng thử rời cây bút xem, ngắc là cái chắc. Thì ngần kia đất dụng võ, chỉ cần chịu khó, cày sâu, cuốc bẫm, sống tươm tất là đằng khác. Binh là một trong số những người đó. Anh sống bằng ngòi bút. Tờ báo của Binh không một tẻo teo liên quan gì đến công việc của anh vẫn dành hẳn hai trang khổ lớn cho văn nghệ, tuần một kỳ, ung dung quá còn gì.
Binh đến cơ quan có khí muộn, phờ phạc vì mất ngủ. Cô phóng viên tập sự, cháu của ông tổng biên tập, lo lắng hỏi:
– Chú ốm à?
– Đại loại thế!
Binh trả lời hờ hững. Thoạt đầu Binh muốn giấu nhẹm việc đêm trước, sau thấy tưng tức bèn phọt ra. May, lúc đó tay Thạnh vừa đến kịp. Cả hai nghe và đều mủm mỉm cười.
– Chú Binh bịa tài thật!
Cô tập sự bảo thế. Còn Thạch nói ngược lại:
– Tin được. Rắn phủ mèo là chuyện thường. Nhưng anh nhìn nhầm. Hổ mang không có cái nết ấy!
Tự nhiên Binh nổi cáu. Nói như cô bé kia lại lọt tai. Còn Thạch xác nhận, oái ăm thay càng nhân lên cái tưng tức của Binh. Tay Thạnh này trẻ hơn Binh. Chính Binh nhận Thạnh về phòng, vì nể vợ, chứ không phải vì chuyên môn. Thạch là bạn học của Hoạt, họ gặp nhau trong kỳ hội trường năm ngoái. Được cái, Thạnh thạo việc, giao tiếp rộng, nên đỡ đần công việc cho Binh rất nhiều. Phải cố gắng lắm Thạnh mới chuyển về được. Đấy là do Binh nhượng bộ, nhận kèm thêm suất cô phóng viên trẻ kia, ông tổng biên tập mới chịu. Lại nói chuyện Binh cáu. Điều này là rất hiếm. Tính Binh vốn không thích ồn ào, cầm tinh khỉ có bắng nhắng một tẹo, quá lắm cũng chỉ cờn cợt vài tràng cười vô thưởng vô phạt. Thêm nữa Binh ít khi va chạm với ai, kẻ nào có lấn lượt Binh tí ti, anh cũng cố nhường nhịn. Người ta bảo Binh là kẻ trung dung, dĩ hòa vi quý. Có sao đâu, cốt yếu nhất Binh chỉ muốn yên thân làm việc của mình, không mấy quan tâm đến việc người khác. Binh gần như gầm lên:
– Ông nói cái gì?
Thạnh tái mặt, mắt đá sang cô tập sự. Mắt cô nàng lảng ngay không tiếp nhận luồng nhìn của Thạnh. Tiếng Thạnh yếu ớt, lõm bõm, đứt quãngƠ
– Em à, tôi… nói con rắn hổ mang…
Binh đập rầm cặp bản thảo xuống bàn, bụi bay mù phòng, anh thở hổn hển, tay ôm lấy đầu, nom rất chi là hoàn cảnh, tội nghiệp. Thạnh vội vã chuồn thẳng ra ngoài, nhưng Binh kịp nhìn thấy, nói với theo:
– Xin lỗi… tớ xin lỗi… tớ mệt quá…
Thạnh không dại gì quay lại. Cô tập sự cũng kiếm cách đi xuống văn phòng. Còn một mình. Binh thấy trống trải vô cùng, anh nhấc máy gọi số di động cho vợ.
*
* *
Chiều ấy, sau khi nghe lại chuyện rắn rết của Binh, Hoạt cũng hệt như hai người ban sáng, mủm ma, mủm mỉm. Mặt Hoạt tươi tắn, da đỏ au, bất ngờ Binh thấy vợ đẹp lạ lùng. Ngót bốn mươi rồi còn gì, đàn bà tuổi ấy… lạ lùng thật. Hoạt dịu dàng:
– Anh nhìn em kỹ thế?
Binh thở dài:
– Em không tin à?
– Không tin!
– Anh nghĩ kỹ rồi. Đúng là có rắn thật, không thể nhầm.
– Kệ rắn!
Hoạt sà vào Binh. Quá nể vợ, nhưng Binh đang cực kỳ rã rời, mệt mỏi, anh né khéo:
– Anh ốm mất.
– Kệ ốm!
Hoạt bế bổng Binh lên giường. Nhưng Binh nhũn oặt lả đi, mắt thiêm thiếp như kẻ nhập đồng. Thấy thế, Hoạt có vẻ hoảng, chị vội nắn bóp, xoa xuýt người Binh. Rất nhanh chóng, Binh chìm vào một giấc ngủ miên mải.
*
* *
Bẵng một thời gian, cái chuyện rắn rết kia đã ắng lịm trong Binh. Chưa quên hẳn, nhưng chính Binh cũng tin chuyện đó hoàn toàn không có thật. Con mèo hoang, tối tối vẫn nô giỡn với chúng bạn, bằng những điệu gào đực cái thê thảm. Dù vậy, Binh vẫn cẩn thận phát quang các tán nhãn. Đằng nào cũng là cây cảnh, cành lá tốt tươi mà làm gì. Chủ ý của Binh là để trơ trọi thế, rủi có rắn thật cũng biết đường tránh.
Cho đến một hôm, Binh đang ngồi viết ở nhà. Dạo này Binh dồn sức cho cuốn sách tâm huyết, nung nấu đã khá lâu. Nguyên Binh đã có dăm đầu sách, nhưng theo chính sự nhận biết của bản thân, đó chỉ là những cuốn sách làng nhàng. Binh cũng thừa biết cái sự nghiệt ngã của nghề nghiệp mình đeo đuổi, bởi vậy anh quyết tâm rất cao và khỏi nói, rất kỳ vọng ở cuốn sách này. Binh thức ngày, thức đêm, hao tổn thân thể và trí lực, vắt kiệt sức để nhả ra từng trang bản thảo. Việc cơ quan, thi thoảng Binh mới đảo qua để duyệt bài, còn tất tật, anh giao hết công việc cho Thạnh và cô tập sự. Hôm đó là chủ nhật. Quãng giữa trưa, cơm nước xong, Binh ngồi ngay vào bàn. Hoạt nhắc:
– Anh nghỉ trưa đi đã.
Binh khẽ lắc đầu. Anh vừa bất chợt chộp được một ý tưởng. Phải viết ngay, già rồi, lề mề một chút là nó chuội đi mất. Hoạt cũng khẽ lắc đầu, ái ngại nhìn chồng. Chị vào bếp hí húi cất cất, đun đun gì đó, rồi bưng ra một tách nước nghi ngút khói, vàng ươm:
– Sâm Cao Ly chưng cách thủy hòa với mật ong anh túc, anh uống đi, thuốc tiên đấy.
– Cám ơn em!
Binh nhận cốc sâm, cám ơn thật lòng vì xúc động, nhưng anh vẫn thoảng chau mày. Đấy là Binh khó chịu vì bị ngắt mạch nghĩ. Không phải sự săn sóc chu đáo bao giờ cũng tốt, ở trường hợp này, nó đồng nghĩa với sự quấy rối, phiền nhiễu. Hoạt nhận biết ngay, chị quá hiểu tính Binh.
– Hay là em đến cơ quan giải quyết ít việc vậy?
– Ừ, tùy em!
Binh đang mải mê công việc, thấy được giải phóng, vui vẻ chấp nhận. Anh vô tình không biết được mặt Hoạt ngẩn ra, buồn bã. Hoạt đi được một lúc, Binh đã soàn soạt viết kín ba bốn trang bản thảo. Tê cứng cánh tay, Binh mới chịu ngừng nghỉ. Anh nhìn cốc nước sâm, giờ đã nguội ngắt. Hơi lạnh, nhưng ngon tuyệt, sâm Cao Ly có khác, thêm mật ong anh túc, tác dụng tức thì. Binh cảm thấy khoan khoái vô cùng, anh lại cúi đầu xuống trang giấy. Bỗng soạt, rõ ràng là tiếng soạt thật sự dù rất khẽ, Binh giật mình nhìn phắt vào chân tường theo phản xạ. Anh kịp nhận thấy một vệt đen nhỏ lướt rất nhanh. Ngay lập tức anh nghĩ đến chuột. Cửa sau vẫn đóng kín, khốn khiếp thế, đúng là chuột rồi. Nhà Binh kín, đồ đạc thoáng, nên không có chỗ cho đám chuột tụ họp, rủi có con nào liều lĩnh vào nhà đều bị Binh săn đuổi, đập kỳ chết mới thôi. Soạt soạt, khốn kiếp thật, Binh vứt mạnh bút, đứng dậy, vươn vai, đành phải ngưng nghỉ công việc để chiến đấu với con chuột chán đời này vậy. Kia rồi, loáng thoáng sau góc tủ chính là nó. Mày tới số rồi, muốn chết tao cho chết. Binh vớ chiếc chày giã cua lăm lăm trong tay sấn đến. Nhưng không… Chiếc chày vuột khỏi tay, từ từ lăn nhẹ về phía sau. Mắt Binh trợn ngược. Ngay sau góc tủ ngồn ngộn những khoanh tròn xếp như cái rế. Chính giữa vươn ra khúc đầu bạnh phịt phịt. Rắn, trời ơi rắn, lại là rắn. Binh vơ vội chiếc chày tót lên giường. Con rắn uể oải trườn ra khỏi góc tủ. Cách Binh một quãng ngắn, nó dừng lại, cặp mắt lơ láo nhìn Binh. Sau giây phút hoảng hồn, Binh đã bình tĩnh trở lại. Anh vơ chiếc chăn len giơ cao làm mộc che kín người. Tay kia, Binh vẫn lăm lăm chiếc chày giã cua. Binh khe khẽ nhích dần vào phía trong. Con rắn cũng trườn dần, giữ đúng khoảng cách lúc ban đầu. Binh bất động, thủ thế. Con rắn vẫn nhìn Binh, nhẫn nại và ngáo ngơ. Trời ạ, tầm kia, sức ấy nó mà quăng lên, không biết Binh có chống cự nổi không. Gồng cứng người, Binh cố gắng không cử động. Cử động là chết. Binh ong ong ý nghĩ ấy như víu vào phép thần thông. Một phút, hai phút… Thời gian như ngừng trôi.
Vợ Binh về. Trong trạng thái mê dại, Binh bừng tỉnh. Anh hét lên:
– Kìa, dừng lại, rắn, rắn!
Vợ Binh bật cười khi nhìn thấy điệu bộ của Binh. Binh trân mắt, quái lạ có rắn rết nào đâu nhỉ? Đúng thật, con rắn đã biến mất từ lúc nào. Binh vẫn không dám bước xuống giường. Anh vớt vát:
– Rắn! Có rắn! Rõ ràng có rắn!
Vợ Binh sà đến bên chồng, ấp tay vào trán chồng:
– Anh ốm thật rồi!
Binh lầu bầu:
– Ốm gì! Rõ ràng có rắn.
Như để chiều chồng, hoặc giả để chứng minh Binh hoang tưởng, Hoạt lục lọi mọi xó xỉnh. Khỉ gió thật, đúng là không có rắn. Tuy vậy lần này, Binh không còn hoang mang, nghi hoặc như lần gặp rắn trước nữa. Không thể chượi vào đâu được, không còn nghi hoặc gì nữa, rõ rằng có một con rắn tồn tại trong nhà Binh.
*
* *
Lần này, Binh im thít không chút kể lể chuyện rắn rết ở cơ quan. Đấy là Binh rút kinh nghiệm lần kể trước. Người ta tin hay không tin, Binh cũng chả được lợi lộc gì. Sau vụ va chạm với Thạnh, cậu ta chờn Binh hẳn. Đã mấy lần Binh rủ Thạnh đi uống bia hòa giải, nhưng kết quả có vẻ không mấy khả quan. Thạnh tìm mọi cơ hội để tránh mặt Binh. Nghe phong thanh đâu, Thạnh còn đang tính chuyện chuyển cơ quan nữa. Việc nếu xảy ra đúng thế, hẳn Binh sẽ vô cùng ân hận. Sau lần gặp rắn thứ hai, Binh cảnh giác hẳn. Cửa sổ phòng làm việc của Binh ở cơ quan, gần giáp với một lùm cây. Làm việc gì, thi thoảng mắt Binh vẫn đáo ra đấy dè chừng. Ngộ nhỡ rắn núp ở cây quăng vào có giời tránh. Sau, để chắc ăn, Binh đóng hẳn cửa lại. Phòng bịt kín có bí bức một tí cũng chẳng sao. Mấy lần cô tập sự ho sặc sụa vì khói thuốc lá của cánh đàn ông, đã mở cửa cho thoáng, Binh đều lẳng lặng đứng dậy đóng lại. Binh cũng nhìn thấy cú đá mắt đầy ngụ ý của Thạnh với cô tập sự, nhưng anh tảng lờ. Kệ xác, thân mình, mình giữ, đá thế chứ đá nữa cũng chẳng chết ai. Đương nhiên!
*
* *
Đến một hôm, giữa tầm sáng, Binh đang hì hụi sửa bài cho số báo tới. Thạnh không thấy đến cơ quan. Cô tập sự, sau cú điện thoại gọi đến, nói với Binh, giọng cực kỳ lễ phép:
– Chú Binh ơi, cháu xin phép. Nhà cháu có việc bận…
Binh gật đầu dễ dãi, dù biết tỏng cô ta chả có việc gì bận cả. Thấy Binh tủm tỉm cười, cô tập sự đỏ mắt, phót đi ngay. Binh nhìn theo, lắc đầu. Bọn trẻ bây giờ lạ thật, yêu nhau rặt hẹn hò ban ngày, ban mặt. Chả bù… Ý nghĩ của Binh tắt lịm giữa chừng. Cái gì kia, trời cao đất dày ơi, rắn, lại rắn. Một cái đầu rắn bành bạnh, trồi lên từ đống bản thảo lai cảo. Tích tắc sau, đầu rắn đã vươn cao, lắc lư. Những khoanh rắn ngồn ngộn xếp. Mắt Binh bập vào mắt con rắn. Lần này Binh liệt cứng. Trong tư thế ngồi cố định, anh đã hoàn toàn hóa đá.
Cửa mở, Thạnh ào vào. Anh này suýt ngã ngửa vì hoảng hồn khi thấy mắt Binh đờ dại, trợn ngược, mồm há hốc, dớt dãi dểu xuống ướt sũng trang bản thảo trên bàn. Thạnh như quên phắt quan hệ đang băng giá giữa hai người, phi đến, lắc mạnh vai Binh:
– Anh Binh, anh làm sao thế?
Binh giật nẩy mình, thoát khỏi trạng thái mê mụ. Miệng Binh lào phào thốt ra hụt hụt như người không có lưỡi:
– Rắn… rắn… rắn…
Thạnh cắn môi, hỏi lại sau khi đã suy nghĩ:
– Anh thấy rắn ở đâu?
Anh ú ớ chỉ tay về phía đống bài lai cảo đã được chằng buộc. Trên cùng có một đoạn ni-lông màu xanh. Thạch cầm sợi dây ni-lông giơ lên ngắm nghía, rồi quay mặt cười. Ngay ngày hôm sau sự vụ của Binh đã loang toàn cơ quan. Ai nhìn thấy Binh cũng găng găng mặt. Đấy là họ cố gồng để kìm khỏi bật cười. Binh cũng không còn hơi sức đâu để ý nữa. Bây giờ Binh không còn hoài nghi tẻo teo nào. Việc rắn rết là hoàn toàn có thật.
*
* *
Binh cho giải phóng đống bài lai cảo. Phòng làm việc được dọn quang quẻ. Nhưng chỉ sau một hôm con rắn lại xuất hiện. Vẫn nó, đen nâu mốc thếch, luôn phịt nọc đe dọa. Từ đấy, con rắn xuất hiện thường xuyên. Đến nước Binh phải hạ mình năn nỉ cả Thạnh, cả cô tập sự, không để anh ở một mình trong phòng. Lạ thế, con rắn quái đản này, chỉ xuất hiện những lúc vắng người, cả ở nhà hay cơ quan cũng vậy. Binh suy sụp hẳn. Ăn ngủ thất thường, đương nhiên là công việc cũng phải bỏ bễ. Ai cũng lo lắng cho Binh. Đích thân ông tổng biên tập gặp riêng Hoạt, để bàn việc đưa Binh đi bệnh viện chạy chữa. Chưa có kết luận, nhưng mọi người đều tin rằng, Binh bị điên ở thể hoang tưởng. Cơ quan cho Binh đặc quyền được làm việc tại nhà. Có điều Binh kiên quyết không đi bệnh viện. Anh thấy mình hoàn toàn tỉnh táo. Nhưng anh cũng chấp nhận đặc ân nghỉ hẳn ở nhà. Chỉ có Hoạt biết điều này, Binh lao vào viết như điên, như dại. Tập bản thảo cuốn sách mới ngày một dày thêm.
*
* *
Hôm ấy, Hoạt đi công tác vắng. Quãng tầm tối, sau khi quật xong chén tống rượu thuốc, ăn quáng quàng bát mỳ nấu với hai quả trứng, Binh ngậm tăm ngồi vào bàn viết. Cửa sau đã đóng chặt. Từ dạo phát hiện ra con rắn ở cây nhãn, vía, Binh cũng không dám bén mảng ra vườn sau nữa. Anh viết soàn soạt. Vẫn ngậm chiếc tăm gộc, không ngẩng lên, Binh viết liền một mạch. Không biết thời gian là bao lâu, điều ấy không quan trọng, Binh đang tràn trề cảm hứng. Thậm chí chân Binh còn giậm giậm đánh nhịp. Chợt lạnh buốt, Binh vội rụt chân về. Chiếc tăm rớt khỏi miệng Binh, rơi choạch xuống trang giấy đặc chữ. Con rắn đã ú hụ khoanh ngay dưới bàn viết tự bao giờ. Binh đờ ra và ngay lập tức phản xạ vơ vội chiếc chày giã cua trên bàn. Chiếc chày này, Binh luôn kè kè để trên bàn. Nó có tác dụng gần như một chiếc chặn giấy. Mắt con rắn lành lạnh thoáng một vệt cười sẫm đen. Trời ạ, người Binh ngứa ran. Sao lần này nó lại tiến sát mình đến thế. Mắt kia, mình ấy… bỗng dưng Binh thấy máu trong người chuyển rần rật. Khác mọi lần, Binh không còn thấy quá sợ hãi. Binh từ từ đứng dậy, tay lăm lăm chiếc chày. Mắt con rắn lấp lánh, hình như nó lại cười. Người Binh run lên, rất từ từ dâng đầy một cảm xúc bi phẫn. Mẹ mày, mày cố tình giết tao phải không? Đã thế tao liều chết với mày một phen. Đằng nào cũng chết, bốn mấy tuổi rồi, sợ gì…
Cổ họng Binh gầm gào, bất ngờ phọt ra tiếng hét:
– Nào!
Đồng thời với tiếng thét, Binh nhảy bật lên và phang mạnh chiếc chày vào cổ con rắn. Kịch một cái, Binh ngã nhào. Chiếc chày phang đúng vào đầu gối bên trái của Binh. Đau quá, nước mắt Binh chảy ra. Binh vốn không chịu được đau, một cái gai đâm cũng khóc. Đấy là ngày nhỏ, còn bây giờ? Binh cắn răng chịu đựng. Chiếc chày giã cua tuột khỏi tay Binh, lăn ra góc nhà. Con rắn vẫn bình yên, ngóc cao cổ. Binh quờ quạng tìm thứ vũ khí khác. Anh lết trên sàn nhà dần về phía sau. Lưng Binh chạm vào giá sách. Đây rồi, mắt Binh lướt vào những cuốn sách đóng bìa cứng dày cộp nằm trên giá. Con rắn cũng đã tiến sát Binh. Một, hai, ba… Binh tới tấp ném những cuốn sách vào con rắn. Này Đại Việt sử ký toàn thư, này truyện Kiều, này Từ điển, này… Kết quả khá bất ngờ, con rắn bị gãy cổ gục xuống, toàn thân nó rùng rùng chuyển động dữ dội, rồi co quắp xoắn bện, rồi ngoãng ra, ngật ngửa. Binh reo lên, đang say mồi, Binh quên hẳn bên chân đau, nhảy bật đến bên bàn viết vơ cả chồng bản thảo viết dở, vụt túi bụi vào con rắn.
Lát sau, Binh dừng tay, thở hổn hển. Con rắn đã chết, nằm oải giữa đống sách, giấy, bề bộn. Binh dửng dưng nhìn cái bụng hêu hêu trắng của nó. Mắt Binh rợn đi. Anh ngồi lặng. Không có cảm giác hả hê của chiến thắng, Binh bệt xuống sàn nhà, đăm đăm nhìn vào xác rắn. Anh đang ở trong trạng thái hoàn toàn vô cảm.
Có lẽ nếu không có tiếng chuông điện thoại réo, Binh sẽ còn ngồi mãi như thế cho đến sáng. Anh đứng dậy, chậm rãi đi ra chỗ đặt máy, tay hờ hững nhấc ống nghe.
– Alô! Vâng! Sao? Mai Thị Hoạt! Đúng ạ! Tôi đợi! Vâng!
Binh đặt máy, mặt lộ vẻ lo lắng. Anh quay lại. Binh khững người. Con rắn đã biến mất. Chỗ nó nằm có một vũng máu đỏ sậm còn tươi rói. Binh rùng mình. Căn phòng phút chốc ngập tràn mùi tanh đến lợm mửa.
Đúng nửa đêm, Binh đến được khu hồ nghỉ Sơn Đại. Người của nhà nghỉ cho xe đón Binh tận nhà sau khi gọi điện báo. Họ dẫn Binh đến một căn phòng. Hai thi thể nằm trên chiếc giát giường đặt ở sàn nhà. Binh kéo mạnh tấm vải trắng đang phủ kín mặt người bị nạn. Tấm vải rớt khỏi tay Binh, Hoạt, đúng là Hoạt. Mặt Hoạt trắng bệch. Mắt mở cũng trắng bệch. Binh chụp tay vào mắt Hoạt. Có ánh mắt nhìn rát rạt một bên mặt Binh. Anh quay sang người bên cạnh. Tay Binh rời khỏi mắt Hoạt. Đó chính là Thạnh. Mặt cũng trắng bệch và mắt mở trừng trừng. Binh quay mặt đi không dám nhìn nữa. Anh nhận ra đó chính là mắt rắn. Tiếng của ai đó trong số rất đông người có mặt trong phòng thoảng bên tai Binh:
– Họ bị lốc lật thuyền khi đi ra đảo giữa, anh ạ. Bị từ tối. Vất vả lắm chúng tôi mới vớt được xác. Khu hồ này, chưa bao giờ có một tai nạn thảm khốc đến thế. Cũng may, chúng tôi tìm ngay được địa chỉ.
Lại tiếng một ai khác:
– Mời anh, ta về phòng nghỉ của họ để làm thủ tục.
Binh như một kẻ mộng du, lặng lẽ đi theo đám người kia về phòng nghỉ của Hoạt và Thạnh. Đầu óc anh lặng không một gợn nghĩ. Họ đã thuê phòng nghỉ ở đây từ sáng. Binh liếc mắt trên chiếc ga trắng tinh ở giường ngủ. Anh giật nảy mình. Ở giữa chiếc ga có một vũng máu đỏ sẫm còn tươi rói hệt như vũng máu ở nhà Binh, chỗ con rắn chết. Ngập tràn mùi tanh nồng. Binh gập người nôn thốc, nôn tháo.
*
* *
Sau cái chết của Hoạt và Thạnh, Binh trở lại bình thường. Không bao giờ anh còn gặp lại con rắn nữa. Binh trầm hẳn đi, ít nói và sống lặng lẽ. Ở cơ quan, cô tập sự được chính thức ký hợp đồng, đôn lên thế chỗ của Thạnh. Phòng lại nhận một nam sinh viên vừa tốt nghiệp vào làm tập sự. Con mèo hoang không hiểu sao cũng chết cứng đơ dưới gốc cây nhãn vào đúng đêm hôm đó. Binh chôn nó dưới gốc nhãn. Mùa nhãn năm ấy, cây nhãn tự nhiên ra rất nhiều quả. Quả nào cũng tròn căng nõn nà, cùi mòng mọng nước. Binh hái một chùm đặt lên ban thờ Hoạt. Anh đau xót thắp hương cho vợ, lòng phân vân không biết đã nên báo cho con trai đang du học biết tin dữ này chưa? Cuốn sách của Binh đã được xuất bản và gây được sự chú ý của dư luận đúng như mong muốn của anh.
Hôm ông tổng biên tập đến thăm Binh, nhìn thấy cây nhãn lúc lỉu quả, đã tấm tắc:
– Binh này, cậu có cây nhãn quý quá. Nhưng được mùa nhãn là nước sông lên to lắm đấy, không khéo lại lụt như năm ngoái thì gay.
Binh im lặng không trả lời. Vì sao, chỉ có một mình anh biết.
Hà Nội, tháng 5 năm 2000
Entry filed under: Truyện ngắn.
1.
Thầy đồ trọc | Tháng Tư 21, 2010 lúc 2:41 sáng
Đấy nhé ! Tui cứ tem cái và mừng là bác lại say chữ . Hehehee
2.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Tư 21, 2010 lúc 7:31 chiều
Truyện cũ ấy mà. Tìm được cái nào thì nướng chả cái ấy ngay. Khe…khe…
3.
Thầy đồ trọc | Tháng Tư 21, 2010 lúc 3:08 sáng
Khổ, sao tôi không bao giờ nhìn thấy rắn nhỉ? Chả trách ”cô Hoạt” của tôi không chết mà lại cưới chồng rồi.
4.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Tư 21, 2010 lúc 7:33 chiều
Chạm vào nỗi đau của bác. Xin lỗi. Mong là đừng nhìn thấy rắn.
5.
Dong | Tháng Tư 25, 2010 lúc 11:00 sáng
Nhà cửa thế nào rồi bác.
Sắp tới em ra thuổng đôi giày !
6.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Tư 25, 2010 lúc 10:50 chiều
Nó khuân trơ nền đất rồi. Sạch bách.
7.
Cún | Tháng Tư 27, 2010 lúc 4:20 sáng
Truyện này như truyện ma, đọc lúc sáng sớm mà còn sợ khiếp!
8.
thanh | Tháng Sáu 28, 2011 lúc 5:54 chiều
Đúng đấy bác ạ, em cũng thấy………như đọc Liêu trai chí dị. Văn của bác đa dạng thật, vốn sống của bác cũng rất phong phú. Đọc văn bác, học hỏi được rất nhiều điều.
9.
phạm ngọc tiến | Tháng Sáu 28, 2011 lúc 6:51 chiều
Cảm ơn đã đọc. Học hỏi được là tác giả nào cũng mừng.
10.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Tư 27, 2010 lúc 6:07 sáng
Sợ khiếp. Khe…khe…
11.
Thanh Tùng | Tháng Tư 30, 2010 lúc 5:03 chiều
Chúc mừng tác giả và những nhân vật khoác áo bộ đội nhân Ngày thống nhất!
Từ lúc bắt đầu đọc truyện ngắn này cho đến giữa truyện, cháu vẫn băn khoăn không hiểu truyện thuộc thể loại gì, mãi đến đoạn “Alô! Vâng! Sao? Mai Thị Hoạt! Đúng ạ!” mới nhận ra tính “Liêu Trai” của chuyện. Sau thoáng ngạc nhiên cháu mới lại nhớ ra chú cũng là tác giả của “Tàn đen đốm đỏ”.
Lần đầu đọc “Tàn đen đốm đỏ”, cháu đã rất ngạc nhiên về một cách nhìn về một thế giới hoàn toàn mới tồn tại bên cạnh thế giới “thực”, với những quy luật, cách tương tác riêng của nó. Cháu cứ thắc mắc mãi là tại sao tác giả có thể “vẽ” ra một thế giới như thế. Sau này, sau khi đọc những dòng của chú về nguyên do bắt đầu viết “Tàn đen đốm đỏ”, cháu mới “à, là vậy” được.
Giờ đọc “Con rắn”, cháu lại có thắc mắc, không biết tác giả có cảm hứng về thể loại “truyện kỳ ảo” trước và “Tàn đen đốm đỏ” là một thể hiện, hay chính “Tàn đen đốm đỏ” là khởi nguồn cho các cảm xúc sau này của tác giả về thể loại này? Nếu có thể, chú chia sẻ với cháu và các độc giả khác được không ạ. Cháu cảm ơn chú và xin chúc chú có thêm nhiều sáng tác “để đời”!
12.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Tư 30, 2010 lúc 10:06 chiều
Cảm ơn cháu về lời chúc ngày 30/4. Đây là lời chúc thứ 2. Lời chúc thứ nhất là của nhà văn đàn anh Bảo Ninh nhưng chú ngờ rằng đó là ám hiệu của một cuộc mời nhậu. Khe…khe…Vắng những lời chúc ngày này chứng tỏ mọi người đã dần quên…chú từng là lính và quên đi cái ngày đó. Cả hai vế chú thấy đều không sao cả.
Con rắn, hay Tàn đen đốm đỏ có thể coi là loại truyện kỳ ảo. Thực ra nó chỉ là một dạng thể hiện của trí tưởng trong tư duy “hiện thực” của nhà văn. Chú viết nhiều thể loại không coi thứ nào là sở trường hay sở đoản còn cảm hứng và yêu thích thì như nhau. Nhưng có lẽ dù là kỳ ảo hay hiện thực trần trụi thì cũng không thoát ra được những gì của cái nền cuộc sống này. Như Tàn đen đốm đỏ nếu không gán cho những thân phận chiến tranh kia ở kiếp sống Vong hồn thì họ đích thực là những người đang đồng hành cùng chúng ta trong thế giới này.
Con rắn và Tàn đen đốm đỏ cùng một số truyện khác có yếu tố ảo của chú đều nằm trong vệt truyện mà tác giả thấy cần thiết phải dùng hình thức có yếu tố này để biểu hiện. Cảm ơn cháu.
13.
Thanh Tùng | Tháng Năm 1, 2010 lúc 11:38 sáng
Cháu cảm ơn chú đã giúp cháu hiểu hơn về việc “bếp núc” của chú. Cháu thích đọc và thường hay có câu hỏi, rằng không hiểu các nhà văn sáng tác như thế nào, bắt đầu từ đâu, từ một ý tưởng, hay cốt truyện, làm thế nào để dẫn dắt cốt truyện đó, dẫn dắt tình cảm, tâm lý người đọc… Cháu thấy khó quen được với suy nghĩ rằng một câu chuyện có thể có một kết thúc khác tùy vào ý muốn của nhà văn.
Cháu rất thích đọc các tác phẩm của chú, mặc dù thú thực là cháu chưa hay được đọc nhiều, chủ yếu là các tác phẩm chú đăng trên blog. Với cháu thì các “món” chú “nấu” rất vừa vặn, không thừa, không thiếu; cẩn trọng nhưng không quá chau chuốt; sâu sắc mà không đao to búa lớn; vừa thâm trầm kiểu nhà nho, vừa có chất “nghịch”, chất phóng khoáng của lính. Thêm nữa là đọc các tác phẩm của chú cháu học được rất nhiều từ mới, như “thánh họ” chẳng hạn:).
Về “hai vế chú đều thấy không sao cả” thì cháu cũng thấy… không sao cả. Vì giờ mọi người gần gũi hơn với một chú-Tiến-nhà-văn hơn là một chú-Tiến-bộ-đội. Còn “cái ngày đó” thì cháu nghĩ không ai quên đâu, chỉ là mọi người coi đó là ngày hội chung nên (nhất thời) quên những người từng góp phần làm nên cái ngày đó thôi. Cháu sinh ra sau ngày Thống nhất vài năm mà đến ngày này còn thấy háo hức hơn cả… sinh nhật đấy ạ!
14.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Năm 2, 2010 lúc 8:10 sáng
Thường thì các sáng tác đều bắt đầu từ một ý tưởng, một cốt truyện lờ mờ hiện dần ra trong quá trình viết cũng có thể là một câu chuyện đã rành mạch khi chưa đụng bút. Nhưng cái quan trọng nhất là sự dẫn dắt câu chuyện trong khi viết. Với người khác không biết còn với chú thì sự dẫn dắt này hoàn toàn…không có gì ngoại trừ cảm hứng. Câu chuyện, nhân vật cứ thế tiến triến phụ thuộc vào cảm xúc của bản thân.
Cháu thấy khó quen với suy nghĩ một câu chuyện có thể có một kết thúc khác tùy vào ý muốn nhà văn thì rất tiếc phải chấp nhân jđiều này với chú. Vì chính ngay cả chú cũng không thể nói trước được nhân vật sẽ thế nào (trong đa phần trường hợp), câu chuyện ra sao. Tất nhiên có những truyện như phải lập trình sẵn. Tóm lại là tùy thuộc chứ không cố định phải như thế nào cả.
Dạo mới viết chú có thói quen nghĩ sẵn câu chuyện, cứ nghĩ mãi về nó rồi đến lúc nhân vật thành hình hài trong trí não mình, thành cả lời ăn tiếng nói, hành động, tính nết… câu chuyện thành như chuyện đời mình, lúc đó chú mang kể cho mọi người nghe (tất nhiên như là mình đã viết xong) thấy phản ứng thuận thì ngồi vào bàn viết. Cách đó cũng lợi, được mọi người góp ý nên mình có điều kiện sửa. Nhưng sau này thì chú bỏ bởi vì câu chuyện bị tước đi tính độc lập và mất những yếu tố bất ngờ mà cảm xúc mang lại.
Chú muốn nói với cháu nếu có một điều kiện quyết định sự thành bại của tác phẩm thì đó chính là cảm xúc. Nếu khi viết mình không vui buồn được cùng với nhân vật thì dứt khoát câu chuyện đó sẽ chẳng ra gì, giả khượt. Chú viết truyện bao giờ cũng chỉ viết 1 lần và không sửa. Nhất định không sửa với ý nghĩ đứa con mình đã sinh ra thì dù khiếm khuyết cũng mặc nhiên phải chấp nhận. Trong bản thảo có dập xóa lỗi nhưng đó là bản duy nhất viết ra và được mang đến ngay tòa soạn hoặc nhà xuất bản. Bây giờ viết vi tính nên có thuận lợi hơn nhưng lại mất đi cái thú lưu bản thảo. Chú vẫn còn giữ được vài bản thảo viết tay có lẽ là rất quý với chú như bản thảo cuốn truyện dài thiếu nhi “Đợi mặt trời” hay kịch bản phim “Chuyện làng Nhô”….
Chào cháu nhé. Nói chuyện thế này thành ra lại thấy mình có lỗi với…văn. Dạo này chú ít viết quá, mỗi năm chỉ được 1,2 cái truyện ngắn trong khi bao nhiêu điều định viết ngổn ngang dang dở. Vì có quá ít thời gian và tuổi già đã đến. Khe…khe…
15.
Cún | Tháng Năm 2, 2010 lúc 9:05 chiều
Lại thêm một độc giả nữa có cùng ý kiến với em là đọc văn bác Tiến biết thêm được nhiều từ mới.
16.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Năm 2, 2010 lúc 10:12 chiều
Chỉ là dụng công chăm sóc từ thôi chứ để tạo ra một từ mới thực sự là vô cùng khó. Cũng tựa như những tử ngữ. Một từ bị loại thải thậm chí là hàng trăm năm mới biến mất. Từ mới cũng vậy, biết bao nhiêu năm mới có thể sản sinh ra được một từ.
Từ ngữ trong văn học cũng như trong đời sống đôi khi độc lập với hệ thống ngôn ngữ chính thống. Nó là những từ “lóng” được một bộ phận trong cộng đồng hoặc cả cộng đồng sử dụng trong một khoảng thời gian nào đó nhưng như thế chưa hẳn là nó đã được công nhận. Như từ “ô sin” chẳng hạn. Ai nói cũng được và ai cũng hiểu nghĩa của từ đó nhưng với hệ thống ngôn ngữ chính thống thì nó không có giá trị thậm chí là vô nghĩa.
Tiếng Việt khó ở chính những điều khắc nghiệt này nhưng tiếng Việt có thuận lợi là rất dễ sử dụng. Như một người say đi có vô khối từ ngữ để chỉ: chật chưỡng, khất khưởng, khật khừ, khật khà, khất khẻo….
Khi viết muốn sinh động thì chịu khó biến từ. Việc này dễ nhưng quan trọng là phải rõ nghĩa.
Như cái từ :thánh họ” lần đầu tiên được sử dụng trong truyện ngắn :Những mảnh đời ghép lại” lúc đó nhà văn Tô Hoài là tổng biên tập báo Người Hà Nội đã hỏi anh Tiến nghĩa của từ này trước khi cho in. Anh trả lời nó chả có nghĩa gì cả chỉ là một câu cửa miệng của nhân vật dùng thay câu chửi đệm là điều người Việt hay dùng, cháu thấy nó ngồ ngộ thì dùng thế thôi. Tô Hoài cười bảo từ này láu nhưng sau đó ông biên tập bớt đi một nửa “thánh họ” trong truyện. Đến khi viết “Gió làng Kình” anh Tiến quyết định gắn nó vào miệng nhân vật Khoái thay cho câu chửi. Vậy thôi . (vì nó ko tục nên dùng được trên màn hình).
Từ mới là công việc không phải của các nhà ngôn ngữ, nhà văn mà thực ra nó nảy sinh từ đời sống. Các loại nhà chỉ may mắn tóm được nó từ cuộc đời mà thôi.
17.
Cún | Tháng Năm 28, 2010 lúc 9:43 chiều
He he, thấy con rắn vẫn đang ngủ chưa chịu thức dậy sang trang mới. Chắc bác Tiến bận rộn với việc xây tổ lắm đây!
Vậy coi như cũng chúc mừng bác
18.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Năm 28, 2010 lúc 10:57 chiều
Ừ, quá bận bịu và quá mệt. Không nghĩ nó lại đến mức như vậy. Như thành người khác. Khe…khe…
19.
HTV | Tháng Sáu 2, 2010 lúc 5:47 sáng
Truyện lạ, hay quá. Em thích nhất là “Đằng nào cũng chết, bốn mấy tuổi rồi, sợ gì…” Thấy tác giả trẻ trung và hay ghê!
20.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Sáu 2, 2010 lúc 5:17 chiều
Tác giả già, quá già, đâu còn trẻ, giờ mà viết tuyện này thì sẽ hạ: “Đằng nào cũng chết năm mấy tuổi rồi, sợ gì…Khe…khe….
21.
HTV | Tháng Sáu 4, 2010 lúc 12:11 sáng
Đọc văn anh có lợi cho em. Em đang ký nhảy dù vì ham rẻ, ba người nhảy thì được giảm 50% mặc dù không nhảy cùng. Em sợ chết, mặc dù có thầy nhảy cùng. Từ trước đến nay ở câu lạc bộ này chưa ai không mở dù. Nhưng bản chất sợ chết, hèn. Giờ đọc anh, em nhảy! “…bốn mấy tuổi rồi, sợ gì…”
22.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Sáu 6, 2010 lúc 9:02 sáng
Bốn mấy tuổi rồi, sợ gì….khe khe….can đảm đấy. Cái món trên không ấy tớ khiếp lắm.
23.
Loc | Tháng Tám 28, 2010 lúc 11:59 sáng
“tít cù tịt”! Em thích nhất từ này!
24.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Tám 28, 2010 lúc 1:50 chiều
Là biến từ. Từ biến có thể sử dụng thoải mái khi dám lờ đi những trật tự nguyên tắc của ngữ pháp. Cứ dùng liều may thì được như từ “thánh họ” tôi dùng bất chấp nghĩa của nó là gì. Nghe thuận nhĩ là được. Tất nhiên liều hay đi đôi với ẩu nhiều khi lợi bất cập hại.
25.
Nghiand04 | Tháng Mười 5, 2010 lúc 9:13 chiều
Chú ở miền trung phải không ?
26.
phạm ngọc tiến | Tháng Mười 6, 2010 lúc 12:20 sáng
Không, chú là người sinh và sống ở Hà Nội. Gốc cũng ở đó.
27.
Thanh Nhàn | Tháng Mười 7, 2010 lúc 3:03 chiều
“Đợi mặt trời” rất đặc sắc. Nhất là phương diện ngôn ngữ. ANh đã xuất bản chưa ạ?
28.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Mười 10, 2010 lúc 1:35 chiều
Cuốn này cũ mèm rồi. In lần đầu năm 1995 ở nhà xuất bản Kim Đồng ( giải A cuộc thi 1993-1995). Từ đó tái bản khoảng chục lần. Đợi mặt trời là cuốn đầu tiên của Tủ sách vàng nhà xuất bản Kim Đồng bắt đầu từ năm 1995.
29.
zoe | Tháng Bảy 1, 2011 lúc 10:03 sáng
o doi kho nhi. Hoan thanh viec no thi hong viec kia. trong doi thuc anh thich hoan thanh viec gi./? Tinh yeu hay su nghiep? Em thi thay co vo rat dang thuong. Em nghi loi o anh chong
30.
phạm Ngọc Tiến | Tháng Bảy 1, 2011 lúc 12:15 chiều
Với tôi việc gì cũng quan trọng cả. Và quan trọng là sống thế nào thôi. Lỗi ở cả hai. Và cả hai đều đáng thương.